Tiên Hà Phong Bạo

Chương 421: Giết nói sau




Toàn trường vốn là tĩnh mịch một mảnh, càng là đông kết, mọi người cơ hồ là tập thể xơ cứng, động tác cùng biểu lộ cứng lại, rất nhiều người trợn mắt há hốc mồm, quả thực có thể nhét vào một quả táo.
- Cái gì!
Ngưng Đan lão giả, thậm chí hoài lổ tai của mình nghe lầm, dù sao Từ Huyền nói ra một chữ kia, thật sự quá dễ dàng.
Ti!
Rốt cục, mọi người kịp phản ứng, Tu Giả xem náo nhiệt phụ cận tiệm thợ rèn, khẽ hít một hơi lạnh, kinh nghi bất định nhìn qua Từ Huyền, đợi sau khi hiểu được, trong ánh mắt nhìn về phía Từ Huyền, lộ ra vài phần thương cảm.
Trần Phù đứng ở sau lưng Từ Huyền, thậm chí chúng học đồ trong lò rèn, đều suy nghĩ vì Từ đại sư mà đổ mồ hôi.
Không có người sẽ cho rằng, một Luyện Khí Sư Thoát phàm tam giai, có thể chống lại cùng đan đạo cường giả, cho dù là cấp bậc đại sư Luyện Khí Sư.
- Từ đại sư không có việc gì...
Trần Phù đột nhiên nghĩ đến tình hình lần thứ nhất cùng Từ đại sư gặp nhau, khi đó Từ Huyền bằng vào Phương Thiên Họa Kích, một chiêu chém giết Tam Linh Lộc.
- Ha ha, họ Từ tiểu tử, là Trình mỗ nghe lầm, hay là ngươi ngại mệnh mình quá dài?
Lão giả sau khi trải qua một sát na khó chịu, trong mắt lóe lên hàn quang, trong thanh âm đột nhiên tràn ngập ra nghiền ngẫm vui vẻ, lại càng lạnh như băng, mấy chữ cuối cùng càng là sát ý thấu xương, mấy người bên ngoài, thể xác và tinh thần đều bỗng nhiên run lên. Truyện Tiên Hiệp - Truyện FULL
Cổ hàn ý cùng uy áp kia, làm cho mọi người lường trước đến, cái này tất nhiên là yên lặng trước bão táp.
Thiếu nữ áo vàng bên cạnh lão giả, trong đôi mắt lại xẹt qua một tia mừng thầm.
Lần trước dùng tiền thuê mướn Thiên Nguy bảng bài danh thứ mười Hắc Bạch Song Quỷ giết Từ Huyền, vậy mà thất bại. Nàng lần này là mang Ngưng Đan trưởng lão trong gia tộc, là cố ý đến gây khó xử Từ Huyền. Bất quá không nghĩ tới, Từ Huyền vậy mà "phối hợp" như vậy, chống đối bỏ qua Ngưng Đan kỳ, khiến cho hắn sinh ra sát ý như thế.
Từ Huyền chậm rì rì đi tới, giống như cười mà không phải cười nói:
- Ngươi không có nghe lầm, ngại mệnh dài không phải Từ mỗ... Mà là ngươi!
- Có bản lĩnh lập lại lần nữa!
Khuôn mặt lão giả kéo căng, đông cứng lạnh như băng. Hiển nhiên cổ lửa giận kia, đã triệt để chuyển hóa thành sát ý thực chất, rất nhiều Tu Giả phụ cận, trong long lạnh lẽo, vội vàng kéo ra khoảng cách.
- Ngươi không xứng!
Giọng điệu Từ Huyền mang theo khinh miệt.
- Tiểu tử muốn chết!
Trình lão giả kia rốt cục bộc phát, khí thế đan đạo trên người, ầm ầm nhảy lên cao, "Bá!" Tay áo vung lên, trước người hình thành mấy chục đạo quang khí tử sắc, như độc xà vặn vẹo, hướng Từ Huyền phóng đi.
Không! Là hướng cả tiệm thợ rèn oanh qua!
Một kích toàn lực của Ngưng Đan kỳ, đủ để đem tiệm thợ rèn Hạ thị san thành bình địa.
- Ah...
Đám học đồ trong lò rèn giật mình úp sấp trên mặt đất, chỉ có Trần phù miễn cưỡng duy trì trấn định, tế ra một mặt linh thuẫn đồng đỏ, che ở trước người, tận lực tự bảo vệ mình.
- Chút tài mọn!
Từ Huyền chậm rãi duỗi ra một tay, đi phía trước một trảo.
Thoáng chốc, một ánh sáng vàng nhạt trầm trọng như núi, trong tiếng rung động lắc lư, khuếch trương đến phía trước, cùng mấy chục quang khí đạo tử sắc kia chạm vào một chỗ.
Băng PHỐC…
Mấy chục đạo quang khí của Trình lão giả như là giấy mỏng, bị trực tiếp nổ nát.
Tình hình kia như là thiết chùy đánh vào trên ván gỗ, không phải một cấp độ.
Kết quả như thế, làm cho bọn người Hoàng Hinh ở một bên đang xem trò hay biểu lộ cứng lại, tròng mắt thiếu chút nữa trừng đi ra:
- Tại sao có thể như vậy!
Đây chính là Ngưng Đan kỳ công kích, như thế nào sẽ không chịu được một kích như thế?
Chân chính để cho bọn hắn khiếp sợ vẫn ở đằng sau.
Hô phanh…
Ánh sáng vàng nhạt kia sau khi đánh nát công kích của Trình lão giả, dư uy không tiêu tan vọt tới trước người hắn.
Vẻ mặt Trình lão giả kinh hoảng, chỉ cảm thấy toàn thân cao thấp đều là trầm trọng như vậy, mười thành lực lượng phát huy không ra năm sáu thành, "Bành" một tiếng, bị đánh bay ra bên ngoài hơn mười trượng, đánh xuyên qua một cửa hàng đối diện.
Động tĩnh kia, thoáng cái hấp dẫn rất nhiều Tu Giả không trung lui tới.
- Có người đánh nhau, xem náo nhiệt...
- Hư! Ngươi sống không kiên nhẫn sao, đó là Ngưng Đan kỳ!
- Cái gì! Bị đánh bay ra ngoài kia, là Ngưng Đan kỳ?
Càng ngày càng nhiều Tu Giả, hội tụ ở trên không tiệm thợ rèn Hạ thị.
- Điều đó không có khả năng... Trình thúc thúc là Ngưng Đan kỳ, như thế nào sẽ bị đánh bại!
Hoàng Hinh có chút thất hồn lạc phách, kinh nghi bất định nhìn về phía thân ảnh cao ngất to lớn trước tiệm thợ rèn.
Giờ khắc này, thân ảnh thiếu niên kia ở trong mắt mọi người, lộ ra cao lớn như thế, như một tòa núi lớn trầm trọng không thể dao động, không thể rung chuyển, lại càng không dám xúc phạm!
Oa!
Trình lão giả kia phun ra một búng máu, sắc mặt trắng bệch, thò tay run giọng chỉ vào Từ Huyền:
- Ngươi... Ngươi vậy mà... cũng là Ngưng Đan...
Thanh âm tuy nhỏ, mọi người lại nghe được rõ ràng.
Ngưng Đan... Hắn cũng là Ngưng Đan!?
Dùng thiếu nữ áo vàng cầm đầu mọi người Hoàng thị gia tộc, vô cùng chấn động, trong ánh mắt nhìn về phía Từ Huyền, đột nhiên bay lên sợ hãi mãnh liệt...
- Ngưng Đan? Hắn một mực ở luyện khí rèn sắt, làm sao có thể tu luyện nhanh như vậy?
Toàn thân Hoàng Hinh khẽ run rẩy, thân hình không tự chủ được lui lại ra sau.
Ngay cả Ngưng Đan kỳ cũng bị Từ Huyền một chiêu đánh bại, huống chi nàng là Tu Giả Thoát phàm tam giai.
- Cho dù hắn tấn chức Ngưng Đan, như thế nào đánh thắng được Trình lão...
Mấy Tu Giả Hoàng thị gia tộc, rung động khó có thể hình dung.
Thật sự là làm cho người không thể tiếp nhận!
Dù sao lão giả kia là Ngưng Đan cao nhân uy tín lâu năm, cho dù bất lực thế nào, cũng không có thể bị Tu Giả mới tấn cấp Ngưng Đan đánh bại.
- Từ mỗ đã sớm nói, ngại mệnh dài là ngươi.
Từ Huyền chắp tay mà đi, chậm rãi bức tới gần lão giả.
Ah!
Ở bên trong một mảnh xôn xao oanh động, Tu Giả trên đường phố nhao nhao tản ra, để cho Từ Huyền thông suốt đi qua.
- Tiểu tử! Chịu chết đi...
Lão giả bạo như nổi điên, trong lòng bàn tay đánh ra một mảnh lôi xà màu tím, hình thành một chùm tia sáng đường kính vài thước, sáng chói chói mắt, như thiểm điện phóng tới Từ Huyền.
Tốc độ quá nhanh!
Một dị biến này, để cho tất cả Tu Giả trên trận ngừng thở.
- Từ đại sư coi chừng!
Trần Phù kinh hô biến sắc.
- Giết chết hắn!
Hoàng Hinh cuồng hỉ.
Mà ngay cả Từ Huyền thân là người trong cuộc, cũng không ngờ tới biến hóa này, cảm thấy trở tay không kịp.
Hắn vốn tưởng rằng một kích kia, đã làm cho lão giả mất đi hơn phân nửa chiến lực, không nghĩ tới còn có nghịch tập bực này.
- Ai, khinh địch...
Khi đạo lôi quang kia vọt tới trước mặt, trong mắt Từ Huyền mới hiện lên một ý niệm.
Chùm tia sáng cuồng bạo kia, tràn ngập một cổ khí tức hủy diệt, hiển nhiên là một loại bí thuật. Nghịch tập như vậy, đủ để diệt sát Ngưng Đan sơ kì.
Ba khoe khoang…
Một tiếng vang thật lớn truyền đến. Một mảnh tia sáng lôi bạo kia oanh kích đến trên người thiếu niên. Thoáng cái nuốt hết thân ảnh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.