Tiên Ấn

Chương 37: Kiếp nạn của Vân Tố..! (1)




Dịch giả: Túy Thư Cư Sĩ
Phía đông châu Phượng Lân, Thiên Huyễn tông…
Giờ khắc này, một hồi biến động to lớn đang lặng yên nổi lên.
***​
Hoa Tử Lệ ngồi khoanh chân trên đài Lâm Thiên, tại mi tâm tản mát ra từng tia sáng màu vàng lúc sáng lúc tối vô cùng yêu dị.
Rồi trong chốc lát, các tia sáng màu vàng đó giao hòa quấn quít với nhau, ngưng tụ lại như thực chất mà từ từ chui trở lại vào mi tâm của y.
- Đại nhân, Dư Nguyệt Âm cầu kiến…
Một giọng nói ngọt ngào và mềm mại vang lên, Hoa Tử Lệ từ từ đứng dậy rồi phất tay cởi bỏ cấm chế xung quanh.
- Vào đi!
Giọng nói của Hoa Tử Lệ tuy lạnh nhạt nhưng lại lộ ra khí thế uy nghiêm không thể kháng cự, dù Dư Nguyệt Âm là người đứng đầu Thiên Huyễn tông nhưng mỗi lần nghe thấy âm thanh này đều không nhịn được mà cảm thấy sợ hãi từ tận sâu trong linh hồn.
- Bẩm đại nhân, Nguyệt Âm đã mang đến thứ mà ngài muốn.
- Ờ, đều phù hợp yêu cầu của bản tọa chứ?
- Mười hoa nô tu vi đạt tới Nhị chuyển, hoàn toàn phù hợp với yêu cầu của đại nhân.
Vừa nói chuyện, Dư Nguyệt Âm vừa vẫy tay, mười thiếu nữ áo trắng liền nối nhau đi vào phòng.
Hoa nô hay còn gọi là Hoa hồn, cũng chính là nữ Tán Tiên.
Nữ Tán Tiên trời sinh đã có sự khác biệt với nam Tán Tiên, dù vẫn không cách nào tu luyện nhưng bọn họ có thể nuôi dưỡng được khí nguyên âm trong người, loại khí này chẳng những ôn hòa tinh thuần mà còn giúp bồi bổ cho Tiên linh khí, khi song tu có thể đề cao tốc độ tu luyện. Chính vì vậy, nữ Tán Tiên ngay từ lúc gia nhập Tiên Giới đã bị phân phối đến những nơi đặc biệt để nuôi dưỡng giống như súc sinh, tuy không chịu nổi khổ thịt da nhưng cũng chẳng được tự do. Vận khí tốt một chút thì trở thành lô đỉnh để người khác trường kỳ tu luyện, vận khí kém thì bị hút khô nguyên âm mà chết, số mệnh không thể nói là không bi thảm!
- Ừm, làm rất tốt..!
Hoa Tử Lệ nhìn thoáng qua mười Hoa nô phía dưới rồi hài lòng gật gù tỏ vẻ khen ngợi.
Dư Nguyệt Âm nghe được nhất thời vui sướng vô cùng. Tuy mất không ít công phu mới tìm được mấy Hoa nô này nhưng đổi lấy một câu tán thưởng của Đại La Kim Tiên thì bao nhiêu cực khổ cũng hết sức đáng giá.
- Được rồi, ngươi lui ra đi.
- Vậy Nguyệt Âm xin cáo lui!
Dư Nguyệt Âm vốn định õng ẹo trước mặt Hoa Tử Lệ một phen nhưng người ta chỉ xem ả chướng mắt như hương phấn phàm tục, nên cuối cùng đành bất đắc dĩ mà rời đi.
Làm người phải tự biết thân phận, bằng không sẽ rước lấy họa lớn vào thân.
***​
Đợi Dư Nguyệt Âm rời đi, Hoa Tử Lệ mới chậm rãi tiến lại gần mười Hoa nô kia.
Những nỗi sợ hãi vô hình bắt đầu tràn lan trong lòng mỗi một Hoa nô, dù các nàng sớm biết vận mệnh của mình nhưng không một ai dám sinh ra chút ý niệm phản kháng. Mà nếu có, cũng chỉ toàn là tuyệt vọng với bi thương!
Mấy nữ tử này ai ai cũng xinh đẹp, trong đó không thiếu kẻ sắc nước hương trời, đáng tiếc, dưới mắt Hoa Tử Lệ thì các nàng cũng chỉ là cỏ dại cành hoang mà thôi, đừng nói cảm thông mà ngay cả nhìn y cũng chẳng muốn nhìn nhiều.
Hít!
Hoa Tử Lệ khép hờ hai mắt rồi hít nhẹ một hơi.
Chỉ thấy thân hình mười Hoa nô chợt như bụi dần dần tan ra trong không khí rồi hóa thành một luồng khí nguyên âm tinh thuần, bị Hoa Tử Lệ hút vào trong miệng.
Trên đài Lâm Thiên cứ thế yên tĩnh không tiếng động, quỷ khí âm trầm…
Mười sinh mệnh cứ thế bị nuốt gọn một hơi, điều này đã không thể dùng hai chữ khủng khiếp mà hình dung được nữa rồi.
Với thiên tư ngút trời của mình, Hoa Tử Lệ vốn không cần mượn lô đỉnh để tu luyện cũng đủ cường đại. Nhưng những năm gần đây y một mực dẫm chân tại Nhất Trung Thiên khiến tu vi Kim Tiên khó bề tiến thêm, điều này làm cho một kẻ được tôn sùng là thiên chi kiêu tử, đụng chuyện gì cũng luôn xuôi chèo mát mái như y sao mà chịu đựng cho nổi? Bởi vậy, mới có cảnh tượng khủng khiếp như vừa rồi...
***​
Một lát sau, Hoa Tử Lệ từ từ mở hai mắt, tinh quang sáng ngời trong mắt cũng dần dần trở nên tĩnh lặng.
Oong..!
Không gian đột nhiên dao động kịch liệt, Hoa Tử Lệ đầu tiên là sửng sốt, sau đó lập tức bày bố cấm chế xung quanh.
Chẳng bao lâu sau, một bóng người màu xanh đã xuất hiện trên không trung.
- Hài nhi bái lạy tổ phụ, không biết tổ phụ giá lâm có chuyện gì phân phó cho hài nhi?
Hoa Tử Lệ không chút do dự quỳ lạy trên mặt đất, thần sắc thoáng hiện vẻ ngạc nhiên.
- Lệ nhi miễn lễ…
Bóng người nọ nhẹ nhàng giơ tay đỡ Hoa Tử Lệ dậy rồi hỏi:
- Gần đây nha đầu Vân Tố kia có động tĩnh gì không?
Hoa Tử Lệ tỏ ra nghiêm nghị nói:
- Từ đó đến nay Vân Tố sư muội chỉ một mực ở trong nhà, không có biểu hiện gì khác!
- Ồ..!
Hư ảnh ngoài ý muốn gật gật đầu:
- Không ngờ tiểu nha đầu kia lại có thể nhẫn nhịn được đến thế..!
Hoa Tử Lệ rùng mình:
- Tổ phụ muốn nói..?
- Chẳng lẽ con không nhìn ra sao? Không có động tĩnh mới chính là động tĩnh đó!
Bóng người nọ nói đầy thâm ý:
- Tiểu nha đầu kia tâm tính cứng cỏi, cố chấp giống hệt mẫu thân nó, một khi nó đã nhẫn nhịn như vậy thì chúng ta đành phải hành động thôi!
- Ý của tổ phụ là..?
- Lão phu đã thương nghị với Điện chủ và mấy vị trưởng lão khác, chuẩn bị định ngày hôn sự cho con và nha đầu Vân Tố, hai người các con kết thành đạo lữ, cùng tu Tiên đạo!
- Sao ạ..!?
Hoa Tử Lệ rúng động tâm thần, trên mặt tràn đầy vẻ sợ hãi lẫn vui mừng:
- Tổ… tổ phụ, người nói thật ư? Điện chủ và các vị trưởng lão cũng đã đáp ứng rồi sao?
- Ha ha ha..!
Bóng người nọ cười vang rồi cố ý trêu chọc:
- Tiểu tử ngốc kia, lão phu đây đường đường là đại trưởng lão của Phi Thăng Điện, còn thèm đi lừa gạt tiểu gia hỏa nhà ngươi à. Ha ha ha..!
- Vậy… vậy thì tốt quá rồi!
Hảo sự đến bất thình lình làm Hoa Tử Lệ kích động không thôi, suýt nữa đã không kiềm chế được tâm trí.
Từ nhỏ y đã cùng lớn lên với Vân Tố trong một tông môn, sớm đã có lòng muốn độc chiếm đối phương, hơn nữa thiên tư của Vân Tố cao vô cùng, lấy tính cách kiêu ngạo của Hoa Tử Lệ thì chỉ có nữ nhân như Vân Tố mới xứng đáng làm đạo lữ của y. Chỉ tiếc tính tình Vân Tố hết sức lãnh đạm, đối với y không nóng cũng không lạnh, khiến cho Hoa Tử Lệ phải thường xuyên phiền muộn u sầu.
***​
Sau cơn kích động qua đi, Hoa Tử Lệ dần dần bình tĩnh trở lại, trong lòng thầm cảm thấy sự tình quá mức đột nhiên, có cảm giác như y đang ở trong một giấc mộng kì lạ.
- Sao tổ phụ lại đột nhiên muốn kết duyên cho con?
Nghe Hoa Tử Lệ hỏi, bóng người nọ chỉ cười:
- Không cần nghĩ nhiều, việc kết duyên tự nhiên là muốn tốt cho con, dù sao con và Vân Tố cũng là những đệ tử kiệt xuất nhất trong Phi Thăng Điện chúng ta. Nếu kết thành đạo lữ thì con đường tu Tiên sau này của cả hai nhất định có thể sẽ tiến thêm được một bước.
Hoa Tử Lệ nhíu mày:
- Nhưng hiện tại vẫn chưa nắm được tung tích của Cổ Thiên Hành! Với lại… không phải tổ phụ vẫn hoài nghi đồ vật kia đang nằm trong tay Vân Tố hay sao?
Bóng người nọ khoát tay nói:
- Chỉ là hoài nghi chứ đâu đã có chứng cớ, chẳng lẽ bởi vì chuyện đó mà lão phu buông tha cho một đứa cháu dâu tốt như vậy? Huống chi, khi con cùng Vân Tố kết thành đạo lữ thì cả hai đã là người một nhà, nếu như trong tay nó thực sự có thứ đồ nọ thì cũng không truyền ra ngoài. Còn về những việc khác thì lão phu đã an bài thỏa đáng cho con, con không cần phải quan tâm nhiều, chỉ cần mang Vân Tố về nhà là được! Sau đó hết thảy mọi chuyện sẽ như nước chảy thành sông!
- Nhưng như thế… Nhưng mà…
Hoa Tử Lệ vẫn do dự:
- Tổ phụ, tính tình của Vân Tố không phải người không biết! Nếu nàng không muốn thì chỉ sợ… không ai bắt ép được nàng.
- Hừ..!
Giọng điệu của bóng người nọ chợt trở nên vô cùng lạnh lẽo:
- Chuyện hôn sự trước giờ vẫn do trưởng bối làm chủ, việc này lão phu đã thương nghị với sư tôn của nó, nó không có quyền phản đối. Con mang Phi Thăng Lệnh ra lệnh nó nhanh chóng quay về tông phái, nếu nó không đồng ý thì cứ cưỡng ép bắt về. Tóm lại, nhất định phải mang nó quay về!
- Dạ, tổ phụ!
Nhìn theo bóng người nọ tiêu tan, trên mặt Hoa Tử Lệ lộ ra vẻ phức tạp khó tả.
***​
- Người đâu..!
Sau khi trầm ngâm một lát, Hoa Tử Lệ gỡ bỏ cấm chế xung quanh rồi triệu thị vệ bên ngoài đến:
- Mau truyền lệnh, mời Vân Tố tiên sư đến chỗ bản tọa một chuyến, nói là có việc quan trọng cần bàn.
- Thuộc hạ tuân mệnh…
Nhìn thị vệ ứng tiếng trả lời rồi lập tức lui ra, Hoa Tử Lệ không khỏi thở dài.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.