Tiên Ấn

Chương 36: Nguy hiểm đáng sợ (hung hiểm)




Dịch giả: Đừng hỏi tại sao
Bởi vì cái gọi là: người đến không thiện, người thiện không đến.
Từ sau khi thiếu niên áo tím xuất hiện Bạc Mộc Trần đã cảm giác được một nguy chưa từng có buông xuống đầu mình.
Đối mặt với Đại La Kim Tiên thì bất cứ phản kháng nào cũng chỉ là vùng vẫy vô ích. Đây là chênh lệch về thực lực mà không các nào vượt qua, không phải chỉ dựa vào dũng khí cùng niềm tin là có thể bù đắp được. Do đó Bạch Mộc Trần nhiều lần nhắc nhở bản thân mình phải luôn duy trì bình tĩnh và phải tận lực phối hợp với những câu hỏi của thiếu niên áo tím, không thể có mảy may ngỗ ngược hoặc do dự nếu không đối phương chỉ cần sưu hồn một cái thì chính mình chỉ sợ lành ít dữ nhiều.
.........................................................
"Xem ra Cổ Thiên Hành thật sự đi rồi."
Thiếu niên áo tím nghe nói Cổ Thiên Hành đã ly khai thì sắc mặt cũng không có bất ngờ tí nào mà chỉ lạnh lùng nhếch miệng. Hắn tiện tay tiếp nhận ngọc bài, vừa xem xét thì ánh mắt có hơi dừng lại rồi lộ ra mấy phần kiêng kị.
Mặt sau của ngọc bài có in một chữ "Đạo" trông rất cổ xưa, hào quang giấu vào bên trong(nội liễm), ý cảnh thông huyền.
Bạch Mộc Trần tuy rằng không biết chữ này có ý nghĩa như thế nào nhưng nhìn thấy phản ứng của thiếu niên áo tím liền hiểu rằng vật này tuyệt đối không đơn giản. Có lẽ là một biểu tượng của một thể lực hoặc là tín vật của một vị cao thủ nào đó.
Thiếu niên áo tím ngắm nghía ngọc bài một lát mà cũng không phát hiện được chỗ nào đặc biệt liền ném trả lại cho Bạch Mộc Trần rồi nhàn nhạt nói: "Ta hỏi người, lúc Cổ Thiên Hành rời đi có để lại vật gì hay không?"
"Có."
Bạch Mộc Trần thu hồi ngọc bài rồi rất dứt khoát gật đầu.
"Hả? Là vật gì?"
Nghe được câu trả lời của Bạch Mộc Trần để cho thiếu niên áo tím liền khẽ giật mình rồi lập tức mừng rỡ. Hắn cũng chỉ là tùy tiện hỏi lại không nghĩ tới Cổ Thiên Hành thật sự để lại vật gì đó!.
"Có thì có, nhưng mà..."
"Đừng nói nhiều, mau đem tới!"
Thiếu niên áo tím không kiên nhẫn mà cắt đứt lời nói của Bạch Mộc Trần đồng thời trên mặt lộ ra một chút chờ mong.
"Cổ tiền bối nói, gặp nhau chính là duyên phân cho nên trước khi hắn đi có lưu lại cho tiểu nhân một cái ngọc giản..."
Bạch Mộc Trần cung kính cầm ngọc giản lên, lời nói còn chưa hết thì thiếu niên áo tím đã vẫy tay cầm lấy ngọc giản.
"Ừ! Thiên Hành ghi chép!? Cái quái gì đây?"
Biết được nội dung của ngọc giản liền để cho sắc mặt của thiếu niên áo tím trầm xuống, trong lòng đang tràn đầy chờ mong lập tức biến thành một cỗ tức giận.
Tâm đắc cảm ngộ của cửu phẩm Kim Tiên đối với những Tiên sĩ khác chính là bảo bối cực kỳ đặc biệt, nhưng đối với thiếu niên áo tím thì đến xem cũng lười xem liền tiện tay ném trên mặt đất, bởi vì đây không phải là thứ mà hắn muốn tìm.
"Hừ!"
Thiếu niên áo tím lạnh lùng hừ nói: "Ngoài thứ này ra thì Cổ Thiên Hành còn có lưu lại vật gì khác hay không? Hay là nói cái gì không?"
Bạch Mộc Trần suy nghĩ một lát rồi sau đó lắc đầu nói: "Không có."
"Đúng không?"
Ánh mắt của thiếu niên áo tím thản nhiên đảo qua Bạch Mộc Trần để cho tâm thần của hắn mãnh liệt nhảy lên, hắn cảm giác dường như đến cả linh hồn của mình cũng bị người nhìn rõ.
"Trước... Trước mặt đại nhân, tiểu nhân... Tiểu nhân không dám nói dối."
Bạch Mộc Trần cố nén cảm giác nhục nhã cùng xúc động, cái đầu của hắn cúi xuống thật sâu, một loại cảm giác vô lực ở trong lòng hắn nỗi lên. Cái này chính là vận mệnh yếu thì vĩnh viễn bị cường giả nắm trong lòng bàn tay!
Sau một lát, tức giận của thiếu niên áo tím thu vào trong(nội liễm) rồi chậm rãi thu hồi ánh mắt.
Kỳ thật trong lòng của hắn cũng biết đối phương chỉ là một tên Tiên nô thấp hèn cho nên việc mà đối phương có thể biết rõ cũng rất có hạn thậm chí có thể là cái gì cũng không biết, hắn sở dĩ tới nơi này cũng chỉ là phòng trường hợp vạn nhất.
"Cổ Thiên Hành a Cổ Thiên Hành ngươi rốt cuộc đem thứ đó giấu ở đâu? Chẳng lẽ ngươi thật sự đem thứ đó giao cho tông môn của mình?"
Thiếu niên áo tím nhíu mày thì thào tự nói, dường như không đem tiểu nhân vật như Bạch Mộc Trần để ở trong lòng.
Bạch Mộc Trần thấy tình cảnh như vậy thì không khỏi lén lút nhẹ nhàng thở ra, đối thoại vừa rồi nhìn như nhẹ nhàng nhưng mà trên thực tế là hết sức nguy hiểm đáng sợ, chỉ cần hắn có phần hới chần chừ thì khẳng định đối phương sẽ sinh lòng nghi ngờ.
Đang lúc Bạch Mộc Trần cho rằng thiếu niên áo tím muốn ly khai thì không ngờ đối phương bỗng nhiên đưa tay vẫy hắn lại.
"Đại nhân... Ngươi, ngươi đây là làm gì?"
Toàn thân của Bạch Mộc Trần không thể động đậy, trong nội tâm hắn rùng mình lên.
Vẽ mặt của thiếu niên áo tím lãnh đạm nói: "Đừng khẩn trương, sưu hồn mà thôi..."
Sưu hồn mà thôi?! Lại còn đừng khẩn trương?!
Nghe xong lời nói của thiếu niên áo tím thì dù tu dưỡng tốt như Bạch Mộc Trần cũng nhịn không được mà không ngừng mắng mẹ đối phương trong lòng. Hắn đã rất cố gắng phối hợp, đối phương hỏi cài gì thì hắn liền trả lời cái đó không có nửa điểm che giấu, nhưng tiếc rằng thiếu niên áo tím lại trời sinh tính đa nghi bất kỳ một đầu mối nào cũng không dễ dàng bỏ qua, rõ ràng còn muốn sưu hồn.
Trước không nói đến Bạch Mộc Trần cũng có bí mật của mình mà một khì bị đối phương sưu hồn nhẹ thì tổn thương đến tinh thần khó có thể khôi phục, nặng thì ngay tại chỗ hồn phi phách tán, không thể nói là không tàn khốc.
Tiên Giới sớm đã có quy định, trừ khí là đại thù sống chết nếu không thì giữa các Tiên sĩ cấm sử dụng thuật sưu hồn, người làm trái phạt nặng! Dù sao thủ đoạn như vậy cũng đã không còn thuộc về Tiên đạo mà là hành vi của Ma đạo.
Đương nhiên, trong mắt của thiếu niên áo tím một tên Tiên nô cũng không coi là người mà chỉ là thứ hèn mọn như con sâu cái kiến, cho dù sử dụng thuật sưu hồn cũng không có chỗ nào là không ổn.
"Đại nhân..."
Trái tim của Bạch Mộc Trần lạnh lẽo đến cực điểm, mồ hôi lạnh từ trên trán toát ra, chẳng lẽ kiếp nạn lần này thật sự khó thoát khỏi!
Ánh mắt của thiếu niên áo tím không có chút nào dao động, ngón tay hắn nhẹ nhàng điểm vào mị tâm của Bạch Mộc Trần liền một đạo tin tức hiện lên ở trong đầu.
Tiên Ấn: Bạch Mộc Trần... Vô kiếp tán tiên... Thần Châu Huyền Ất Môn... tuổi thật 330 năm... Tiên tịch bạch nô...
Khuất nhục! Phẫn nộ! Không cam lòng!
Đủ loại tâm tình xông lên trong đầu của Bạch Mộc Trần, hắn nắm thật chặt nắm đấm cố gắng khóa lại tâm thần của mình không cho ngoại lực dò xét.
Dường như ở sâu trong thức hải của Bạch Mộc Trần cảm giác được một loại nguy cơ trước nay chưa từng có mà xung quanh tinh thể đại biểu cho trí tuệ đột nhiên bộc phát ra hào quang vô cùng mạnh mẽ!
Từng vòng quầng sáng khuếch tán ra như đang giúp đỡ Bạch Mộc Trần chống lại sự xâm nhập của ngoại lực.
"Ồ? Ý chí của tên Tiên nô này không ngờ cứng cỏi như vậy lại có thể chống lại thần niệm của bản thiếu gia..."
Thiếu niên áo tím đang hứng thú muốn dùng lực mạnh hơn thì không ngờ bị một đạo ánh sáng màu vàng buông xuống ngăn cách giữa hắn và Bạch Mộc Trần ra.
"Vân sư muội, sao người lại tới đây?"
Thiếu niên áo tím bị cắt ngang chẳng những không tức giận mà lại còn mỉm cười.
"Hoa Tử Lệ, người làm gì vậy? Đường đường là Đại La Kim Tiên tôn sư lại sử dụng thuật sưu hồn đối với một tên Tiên nô người không cảm thấy nhục nhã sao?"
Đang lúc câu nói vừa ra thì bóng dáng một cô gái bỗng dưng hiện lên, trên trán nàng hiên ra sự lạnh lùng như băng.
Bạch Mộc Trần dần dần tỉnh lại nhìn về phái người vừa tới thì lập tức nhận ra người này là Vân Tố con gái của Cổ Thiên Hành.
Thiếu niên áo tím nghe được cô gái nói như vậy cũng thẹn thùng cười nói: "Để Vân sư muội chê cười, Hoa mô cũng chỉ sợ để sót cái gì dẫn đến không tốt nói rõ với đám người gia gia."
"Đúng không?"
Vân Tố nhàn nhạt liếc mắt về đối Hoa Tử Lệ nói: "Vậy người cho rằng một tên Tiên nô trông coi cửa tiệm thì có thể biết được cái gì?"
"Cái này... Ngược lại là do Hoa mỗ nghĩ nhiều, Nếu như nơi đây đã không có việc gì thì Hoa mỗ xin cáo từ trước."
Hoa Tử Lệ tự biết mình đuối lý nên không tốt dây dưa đành chắp tay rời đi.
...
Vây Tố nhìn sắc mặt trắng bệch của Bạch Mộc Trần nói: "Ngươi yên tâm đi, hắn sẽ không trở lại quấy rối người nữa."
"Cảm ơn ân cứu mạng của Vân Tố cô nương."
Bạch Mộc Trần chắp tay cảm ơn, Vân Tố khoát tay áo nói: "Chuyên này cũng bởi vì ta mà ra cho nên ngươi không cần phải cảm ơn ta."
"Xin hỏi Vân Tố cô nương không biết Cổ tiền bối hiện giờ ở nơi nào?"
"Hắn đã rời đi."
Bạch Mộc Trần nghe được câu trả lời của Vân Tố thì liền giật mình hỏi: "Rời đi? Đi nơi nào?"
"Có một số việc ngươi không nên hỏi, về sau tự giải quyết cho tốt a!"
Thần sắc của Vân Tố âm u như đang cất giấu rất nhiều tâm sự, Bạch Mộc Trần đang muốn an ủi mấy câu thì không ngờ đối phương đã quay người tại chỗ biến mất.
"Cổ tiền bối, ngươi bậy giờ như thế nào?"
Bạch Mộc Trần suy tính một lát rồi đi đến một nơi hẻo lánh đem ngọc giản mà Hoa Tử Lệ vứt trên mặt đất quý trọng nhặt lên thu vào trong ngực.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.