Tiệm Tạp Hóa Âm Dương

Chương 205:




Thẩm Như Như lắc đầu: “Trên người cô chỉ có âm khí không có sát khí, nói rõ thứ chị chạm phải không phải ác quỷ, cô yên tâm, chỉ cần mang theo bùa Trấn Tà, ngay cả ác quỷ cũng không dám tới gần.
Nghiêm Nghệ Tình tiếp nhận ( bùa Trấn Tà 1, mạnh mẽ nắm ở trong lòng bàn tay: “Bà chủ, cám ơn cô, chuyện này qua đi, tôi sẽ tặng cô đại hồng bao!”
*
Hôm nay lại là cảnh đêm, một giờ sáng, đoàn làm phim<
Không biết bắt đầu từ khi nào, quan hệ giữa cô và vị hôn phu bỗng nhiên phai nhạt, rõ ràng hôn lễ đã tới gần, việc trao đổi với nhau lại càng ngày càng khó khăn, hôn lễ lớn nhỏ đều do một mình cô ấy lo liệu, anh ta chỉ lo khoanh tay đứng nhìn. Nếu không do đã quen nhau nhiều năm như vậy, hơn nữa tuổi cô cũng lớn, chịu không nổi giày vò, có đôi khi thật muốn giải tán cho xong.
Nghiêm Nghệ Tình ngơ ngác suy nghĩ thật lâu, mãi đến khi đạo diễn gọi tên cô, cô ấy mới lấy lại tinh thần.
Ba giờ sáng, rốt cục đến phiên quay cảnh của cô ấy.
Nhân viên công tác treo dây cáp lên cho cô, cô đứng ở trên nóc nhà, chờ sau khi nghe được tiếng hô bắt đầu của đạo diễn, không chút do dự thả người từ trên nóc nhà nhảy xuống. Trong nháy mắt mất trọng lượng rơi xuống, cô ấy ý thức được dây cáp trên người còn chưa xử lý tốt, chung quanh vang lên từng đợt tiếng kêu hoảng sợ, cô ấy nhắm chặt mắt lại không dám nhìn thẳng phía dưới, trong quá trình rơi xuống ngực bỗng nhiên tản mát ra một luồng nhiệt lưu nóng bỏng.
Tốc độ rơi xuống dường như chậm lại, trong nháy mắt nhào xuống đất, Nghiêm Nghệ Tình còn có chút ngây ngốc. Toàn bộ nhân viên công tác vây quanh, đạo diễn khẩn trương ngồi xổm xuống nhìn cô: “Nghệ Tình, cô cảm thấy thế nào?”
Nghiêm Nghệ Tình chậm rãi lắc đầu: Không sao, tôi không sao Cô chống tay đứng lên, vỗ vỗ bụi trên người, từ khoảng cao mười mét ngã xuống, thậm chí ngay cả một chút trầy da cũng không có, nói ra cũng không ai tin nổi. Đạo diễn liên tục xác nhận cô ấy không có vấn đề gì, trở lại chỗ ngồi, ý bảo tiếp tục quay phim: “Nghệ Tình à, cô không cần khẩn trương, vừa rồi tôi còn chưa gọi cô đã nhảy xuống, quá nguy hiểm, lát nữa đừng phạm sai lầm sơ cấp như vậy nữa ha Sau lưng Nghiêm Nghệ Tình nổi lên cảm giác lạnh lẽo, cô ấy rõ ràng nghe được tiếng hô bắt đầu…
Cô ấy nhớ tới cái gì, lấy ra túi phúc mini treo ở ngực mini, trong túi bùa chú đã không thấy, chỉ còn lại có một nắm tro tàn nhỏ. Thẩm Như Như không nghĩ tới vị khách hàng kia lại tới nhanh như vậy, hơn nữa âm khí trên người không chỉ không ít đi, còn nhiều sát khí hơn, cô vô cùng khó hiểu: “Gần đây cô đắc tội với người khác nữa sao?”
Nghiêm Nghệ Tình kiên định phủ nhận: “Tuyệt đối không có, điểm này tôi rất bảo đảm, tôi cũng chưa từng làm bất cứ chuyện thương thiên hại lý gì, bà chủ, xin cô hãy giúp tôi”
Thẩm Như Như hỏi: “Lúc trước cô có phát hiện xảy ra chuyện gì không đúng không?”
“Có” Nghiêm Nghệ Tình nói: “Cô có thể đóng cửa sổ không?”
Thẩm Như Như nhìn đồng hồ, không còn nhiều thời gian nữa, cô đóng cửa sổ lại: “Cô nói đi” Nghiêm Nghệ Tình tháo khẩu trang kính râm lộ ra khuôn mặt xinh đẹp: “Tôi là một diễn viên, không biết cô có ấn tượng gì với tôi không, tôi tên Nghiêm Nghệ Tình”
Thẩm Như Như nhìn thấy mặt cô ấy, lập tức nhớ tới nữ diễn viên phim ma Từ Dẫn Châu từng khen, hiểu rõ: “Là cô sao”
Nghiêm Nghệ Tình gật đầu, cô ấy tháo dây chuyền trên cổ xuống, trên dây chuyền đeo một hạt châu đàn mộc: “Lúc trước tôi quay một bộ phim ma, trong quá trình quay phim luôn xuất hiện các loại ảo giác kinh khủng, lúc ấy tôi cho rằng tâm lý của mình xuất hiện vấn đề, đi gặp rất nhiều bác sĩ tâm lý đều không có tác dụng, sau đó tình cờ quen biết một vị đại sư, ông ấy cho tôi cái này, đeo vào thì ảo giác của tôi liền biến mất. Thẳng đến khi cô nói trên người tôi có âm khí, tôi mới biết vấn đề vẫn chưa được giải quyết hết, đêm qua thứ kia lại xuất hiện, nếu như không có bùa Trấn Tà, hiện tại tôi không chết cũng tàn phế.
Thẩm Như Như nhìn hạt châu đàn mộc: “Đây là đồ Phật giáo, tuy rằng pháp lực yếu ớt một chút, nhưng quả thật có hiệu quả trừ tà. Cô nói xong cẩn thận nhìn mặt Nghiêm Nghệ Tình, nhíu mày: “Cô lần trước nên tháo khẩu trang, vấn đề kỳ thật nhìn rất rõ ràng, xem tướng mạo có thể nhìn ra Nghiêm Nghệ Tình sốt ruột nói: “Rốt cuộc là vấn đề gì, có thể giải quyết không?”
Thẩm Như Như gật đầu: “Đương nhiên có thể giải quyết, nhưng phải xem cô có nguyện ý hay không. Hai gò má hồng hào của cô biến thành màu đen, là Đào Hoa Sát, việc này là vị hôn phu của cô giở trò quỷ, tình cảm hai người hẳn là không tốt lắm đúng chứ, dưa xanh không ngọt, thừa dịp bây giờ còn chưa tổ chức hôn lễ nên sớm chia tay đi. Sắc mặt Nghiêm Nghệ Tình trong nháy mắt trắng bệch: “Là anh ta?! Tại sao anh ta muốn hại tôi?”
Thẩm Như Như: “Từ tướng mạo mà xem, các cô hẳn là ở chung với nhau rất nhiều năm rồi, anh ta là cái dạng người gì, cô không rõ sao?”
Nghiêm Nghệ Tình vẫn không dám tin, lắc đầu lẩm bẩm: “Sao anh ta lại hại tôi?”
Thẩm Như Như thấy bộ dáng mất hồn mất vía của cô ấy, thở dài: “Không bằng như vậy, đêm nay cô ở lại trong quán, nơi này tương đối an toàn, nhưng mà phòng không đủ, cô phải ngủ phòng khách. Ngày mai tôi cùng cô trở về, giúp cô giải quyết việc này” Nghiêm Nghệ Tình do dự một hồi, gật đầu đồng ý.
Buổi sáng ngày hôm sau, Thẩm Như Như và Từ Dẫn Châu đi theo Nghiêm Nghệ Tình đến thành phố A. Máy bay hạ cánh, ba người thẳng đến chỗ vị hôn phu Lục Dương của cô đang ở trong nhà.
Vừa vặn hôm nay là cuối tuần, Lục Dương không đi làm ở nhà ngủ nướng, Nghiêm Nghệ Tình có chìa khóa nhà anh ta, trực tiếp mở cửa vào nhà.
Trong phòng rất yên tĩnh, Nghiêm Nghệ Tình tìm chung quanh nhà một vòng, không phát hiện những thứ khác của người phụ nữ, mang theo tâm hơi thả lỏng một chút, cô đẩy cửa phòng ngủ đi vào đánh thức Lục Dương.
Lục Dương từ trong chăn thò đầu ra, vẻ mặt nhàn nhạt mang theo một tia không kiên nhẫn: “Sáng sớm em tới đây làm gì, anh mới ngủ không bao lâu, buồn ngủ muốn chết”
Thẩm Như Như cùng Từ Dẫn Châu đứng ở ngoài cửa phòng yên lặng nhìn thời gian, hơn mười hai giờ trưa mà còn có thể nói là sáng sớm, vậy giờ nào làm việc và nghỉ ngơi?
Nghiêm Nghệ Tình bị anh oán giận, khí thế mềm nhũn, trong lòng lại càng khó chịu: “Em tìm anh hỏi chút chuyện. Lục Dương, có phải anh muốn hại chết tôi không?”
Lục Dương sửng sốt một chút, lập tức càng thêm phiền não mà vuốt tóc, ánh mắt lóe lên nói: “Em mắc chứng hoang tưởng à, anh hại em làm gì?”
Tuy rằng diễn xuất của Nghiêm Nghệ Tình rất bình thường, nhưng cô ấy vẫn có năng lực phân biệt diễn xuất của người khác, huống chi là người ngoài nghề, lòng cô ấy không ngừng trầm xuống: “Có phải anh không muốn kết hôn với em không?”
Lục Dương làm ra bộ dạng không kiên nhẫn: “Nếu như em không tin anh, vậy thì dứt khoát đừng kết hôn nữa, cả ngày thần kinh cứ hề hề như vậy ai mà chịu được?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.