Tiệm Tạp Hóa Âm Dương

Chương 193:




Tối hôm qua chịu đựng một đêm nên giờ mọc ra một đống râu, trên mặt có vẻ vô cùng tang thương viết đầy bốn chữ to: “Mau giữ tôi lại”
Thẩm Như Như cùng Tuệ Trí thờ ơ đứng ở ngoài cửa kiểm vé vẫy tay tạm biệt anh ấy, Tuệ Trí cười ha hả nói: “Cậu yên tâm đi đi, chúng tôi sẽ chú ý an toàn, không cần lo lắng”
Ánh mắt u oán của Ngô đạo hữu gần như ngưng tụ thành 1 cục, giống như oán phụ tố cáo người phụ lòng, kết hợp với dáng người tướng mạo của anh ấy, thật sự khiến người ta chịu không nổi.
Thẩm Như Như yên lặng xoay người rời đi, Tuệ Trí cũng đi theo, nhân viên phụ trách kiểm vé sân bay kéo cửa kính lại, thúc giục anh ấy, nói: “Tiên sinh, xin mau chóng lên máy bay, con cái không có, có thể sinh lại, mà cố ý chậm trễ thời gian cất cánh của máy bay là phải chịu phạt tiền đấy ạ.
Ngô đạo hữu: “..” Đây là tiếng người nói sao?? Anh ấy tuy rằng không còn trẻ, nhưng cũng không đến mức có một đứa con trai lớn như Tuệ Trí a! Tên kia đã hơn ba mươi nhưng mỗi ngày vẫn giả bộ non nớt, ngược lại anh ấy thấy chính mình giống như vị thành niên hơn, rõ ràng liếc mắt một cái là có thể nhìn thấu, những người này đều mù cả sao!
Từ tỉnh H trở lại sân bay thành phố C, hành trình hơn hai giờ trôi qua, vết thương lớn nhỏ trên người Thẩm Như Như đã khôi phục dần. Bởi vì tối hôm qua đúng lúc dán ( bùa cầm máu 1, sau khi rửa sạch vết thương lại bôi thuốc trị thương đặc chế của Tam Thanh Cung, cộng thêm tác dụng chữa trị linh lực của bản thân, cho nên vết thương khôi phục đặc biệt nhanh, chỉ có vết thương tương đối sâu bên trong còn chưa hoàn toàn khỏi hẳn, nhiều lúc sẽ đau tê tê.
Từ Dẫn Châu lái xe tới sân bay đón bọn họ, Thẩm Như Như mới vừa ngồi lên ghế lái phụ anh liền nhíu mày nhìn qua: “Em bị thương sao?”
Thẩm Như Như sửng sốt, cúi đầu hướng trên người mình ngửi, mùi thơm ngát thanh nhã xen lẫn vị thuốc đắng nhất thời thấm vào mũi, cô lắc đầu thắt dây an toàn: “Không có gì đáng ngại, đã tốt hơn nhiều rồi. Mặt mày Từ Dẫn Châu hiện lên một tầng lệ khí nhàn nhạt: “Họ Dư bởi vì chuyện cháu trai của ông ta mà gây phiền toái cho em sao?”
Thẩm Như Như trầm ngâm một lát nói: “Ông ta quả thực không có ý tốt, thọ yến lần này căn bản là đặc biệt vì em mà thiết kế cạm bẫy, ngoại trừ em cùng Tuệ Trí, còn có một vị họ Ngô đạo hữu là người thật, còn lại tất cả người khách khác đều là người rối do ông ta chế tác.”
Bởi vì chuyện của Dư lão tiên sinh trước mắt còn chưa truyền ra, chỉ có Ban Đặc Biệt cùng đạo hiệp cấp cao, còn có nhân viên khắc phục hậu quả cùng nhân viên điều tra xử lý chuyện này mới biết, cho nên đám người Huyền Thiên Quan vẫn không biết chuyện này.
Thẩm Như Như hôm nay vừa tỉnh lại đã bắt đầu bôn ba không có thời gian rảnh rỗi xem điện thoại di động, chưa kịp đem chuyện xảy ra trong sơn trang nói tỉ mỉ với Từ Dẫn Châu, chỉ là nói cho anh biết cùng lão gia tử xảy ra chút vấn đề phải trì hoãn một ngày.
Lúc này rảnh rỗi dứt khoát đem hết thảy phát sinh trong sơn trang nói cho anh một lần, Tuệ Trí thì thỉnh thoảng chen vào nói thêm vài câu chi tiết. Lối ra sân bay không cho đỗ xe, Từ Dẫn Châu lái xe về quốc lộ của trấn nhỏ, vừa nghe hai người miêu tả tình hình tối hôm qua.
Tuy rằng anh không ở hiện trường, nhưng chỉ từ trong lời nói đơn giản cũng có thể cảm nhận được tình huống lúc đó nguy cấp như thế nào. Anh nhìn thẳng con đường phía trước ô tô, ánh mắt nặng nề: “Lần này là anh sơ suất, lúc ấy nên đi cùng em, thì em không đến mức bị thương thành như vậy.
Thẩm Như Như thả lỏng thân thể tựa lưng vào ghế nhắm mắt nghỉ ngơi, giọng nói dịu dàng: “Em đây không phải bình an đã trở lại sao, yên tâm đi 
Từ Dẫn Châu liếc mắt nhìn cô một cái: “Sau này còn có hoạt động tương tự, anh đi với em.
Trầm Như Như: “Vâng….. Anh muốn làm dây buộc chân em sao?”
Từ Dẫn Châu hơi nhếch khóe môi: “Dây buộc chân? Hình dung này rất thú vị” Giữa ghế lái và ghế lái phụ chậm rãi dâng lên bong bóng nhỏ màu hồng nhạt, không khí ấm áp ngọt ngào. Tuệ Trí ngồi ở ghế sau yên lặng rụt vào trong góc, nhìn từng hàng bóng cây lướt qua nhanh chóng ngoài cửa sổ, bỗng nhiên có chút nhớ Ngô đạo hữu ồn ào lại không có ánh mắt.
Ba người trở lại Huyền Thiên Quan, Vưu Nhất, Mạch Mạch cùng Linh Khê ba người từ trong sân chạy ra nghênh đón. Linh Khê nhếch miệng cười ngây ngô, trong tay còn cầm một cái bánh bí đỏ chiên giòn cắn một nửa, môi ăn đến bóng loáng lấp lánh, giống như hai cái xúc xích nướng dầu mỡ. Hai cái xúc xích nướng đưa về phía Tuệ Trí: “Sư phụ, hôm nay nhà ăn có bánh bí đỏ mà người thích nhất, nên con cố ý để lại cho người hai cái.
Tuệ Trí ghét bỏ tránh ra: “Con lau sạch miệng cho ta rồi mới nói! Còn nữa, buổi tối ăn thực phẩm chiên giòn sẽ xúc tiến da lão hóa, con đừng ỷ vào mình bây giờ tuổi còn nhỏ nên không kiêng nể gì, qua vài năm nữa nếu nhìn già hơn ta sẽ trục xuất con khỏi sư môn.
Linh Khê nhìn gương mặt trẻ tuổi của Tuệ Trí giống như thiếu niên 18, cúi đầu nhìn bánh bí đỏ trong lòng bàn tay, ủy khuất bĩu môi, nhét nửa cái bánh bí đỏ còn lại vào miệng, nói năng không rõ ràng: “Miếng cuối cùng!” Tuệ Trí chỉ tiếc rèn sắt không thành thép lắc đầu đi vào cửa lớn.
Vưu Nhất không chút khách khí mà cười nhạo Linh Khê: “Linh Khê à, cậu năm nay mấy tuổi rồi, nhìn so với đại sư Tuệ Trí kém không nhiều lắm, qua vài năm không chừng thật sự già hơn anh ấy, có muốn đổi sang nhập vào Huyền Thiên Môn của tôi hay không?”
Linh Khê nuốt bánh bí đỏ, khinh thường liếc anh ấy một cái: “Không, tôi không cần gấp gáp như anh”
Vưu Nhất: “..” Một ngụm máu già yên lặng nuốt trở lại.
Đoàn người náo nhiệt trở lại hậu viện, ra nhà ăn ăn khuya, Bách Lý Vô Thù một mình ngồi ở bên cạnh bàn ăn uống rượu, trên bàn bày hai đĩa rượu và thức ăn, anh ta vừa ăn vừa uống, vô cùng thích thú. Thấy đám người Thẩm Như Như đi vào, anh ta nhướng mày hỏi: “Mọi người đã trở lại rồi sao, có muốn uống một ly không?” Thẩm Như Như kéo Từ Dẫn Châu ngồi xuống đối diện anh ta, đẩy chén Tam Thanh sang một bên, lấy ra sáuthanh phi kiếm bày thành một hàng trên bàn: “Cho các anh xem cái này.
Sáu thanh phi kiếm đều là dùng đá hoàng tuyền chế thành, ba thanh sạch sẽ, trong suốt long lanh, mặt ngoài ba thanh phi kiếm bịt kín một tầng huyết sắc trong suốt đen tối, quanh quẩn một tia sát khí nhàn nhạt.
Từ Dẫn Châu đối với sát khí không thể quen thuộc hơn, đối với anh mà nói giống như là dưỡng khí cùng nhau tồn tại, Thẩm Như Như vừa lấy ra anh liền cảm nhận được: “Trên kiếm sao lại dính sát khí?”
Thẩm Như Như: “Trong lúc đánh nhau đụng phải máu của em liền biến thành như vậy…… Anh còn nhớ truyền thuyết về đá Hoàng Tuyền không?”
Từ Dẫn Châu: “.. Ước nguyện?”
“Vâng, em cảm thấy truyền thuyết này có thể là thật. Thẩm Như Như nói đến tình hình đánh nhau tối hôm qua: “Lúc ấy em đã là nỏ hết đà, những con rối đó thật sự quá hung hãn, em bị tiêu hao quá nhiều, không phải đối thủ của chúng, lúc ấy trong đầu đều hoàn toàn trống rỗng, chỉ có ý niệm sống sót đánh bại đối phương. Mà khi phi kiếm nhuộm máu, em bỗng nhiên tràn đầy sức lực, sau đó giải quyết toàn bộ đối thủ… Hơn nữa, em còn phát hiện sau khi nhuộm máu sẽ không phai màu, uy lực mạnh hơn trước.
Đá Hoàng Tuyền có lẽ thật sự có thể ước nguyện, nhưng phải rót máu tươi vào mới có thể kích hoạt, mà quỷ
không có máu, không cách nào kích hoạt nó, cho nên chuyện đá Hoàng Tuyền có thể ước nguyện này liền trở thành truyền thuyết mà quỷ tương truyền…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.