Tiệm Tạp Hóa Âm Dương

Chương 149:




Thẩm Như Như nhìn đôi môi mỏng vẫn còn ánh nước của anh, trong lòng lại rục rịch: “Hay là chúng ta thử thêm một lần nữa… nói không chừng.
Nếu lại cho cô thêm một cơ hội nữa, cô nhất định sẽ nghiêm túc cảm nhận.
Từ Dẫn Châu lạnh lùng từ chối: “Không được, đừng mạo hiểm.
Đàn tràng siêu độ sắp kết thúc, lúc Chiêm Hạc đi hết một vòng cuối, màn đêm trên đàn tràng chậm rãi nứt ra một khe nhỏ, cô hồn dã quỷ tụ tập phía trên khoảng sân tự giác xếp hàng chui vào cái khe đó, chớp mắt đã vơi hơn phân nửa. Lật Tử nói lời từ biệt với cha mẹ, sau đó cúi người chào Chiêm Hạc và những người khác trong sân, cuối cùng xoay người bay lên.
Thẩm Như Như và Từ Dẫn Châu vừa trở lại trong sân, vừa vặn nhìn thấy một màn này, cô thở dài tiếc hận: “Lật Tử là một hạt giống tốt để tu đạo, đáng tiếc lại bị ác quỷ hại chết, bằng không, nói không chừng anh ấy có thể bái nhập vào Huyền Thiên Quan, trở thành một đại sư Huyền học danh tiếng lừng lẫy bốn phương Bách Lý Thanh ôm kiếm đứng ở một bên lại không nghĩ như vậy: “Quy cũng có thể tu hành, có thiên phú lại biết chịu khổ cũng có thể tu thành quỷ tiên, cậu ta không có lòng hướng đạo, dù sống hay chết cũng như nhau mà thôi, chỉ tổ phí ưu ái trời cho” Bách Lý Vô Thù liếc anh ta một cái, không hé răng.
Bên này vừa dứt lời đã thấy khe hở trên đàn tràng đột nhiên biến lớn, âm phong trong khe hở đen kịt toát ra, khiến nhiệt độ trong sân càng xuống thấp, trên cánh hoa và phiến lá trong vườn thậm chí còn tụ lại một tầng sương trắng.
Một bóng người cao lớn chậm rãi bước ra từ trong khe hở, mọi người ngước mắt nhìn lên, phát hiện người đến là một người đàn ông mặc đồ trắng đội mũ đen. Người đàn ông có khuôn mặt thô kệch, lông mày chữ bát, mũi rộng môi dày, còn có bộ râu dày rậm rạp và tóc mai như búi giẻ sắt rửa bát, hình tượng khá là thô lỗ, đặc biệt nhất là con ngươi không giống với người thường của ông ấy, giống như một cái vòng, màu sắc ảm đạm, thoạt có chút dọa người.
nhìn Người tu đạo có mặt ở đây vừa nhìn đã đoán ra thân phận người đến. Đại sư tróc quỷ Chung Quy đại danh đỉnh đỉnh vậy mà quá bộ đến Huyền Thiên Quan, tình huống gì đây, đến tróc quỷ à?
Thẩm Như Như có chút ngơ ngác, cô bước lên trước mấy bước, cúi rạp người chào: “Chào thiên sư, chúng tôi đang làm đàn tràng siêu độ, ngài đây là?”
Chung Quy nhìn một hàng gà rù khiếm khuyết không hoàn chỉnh trước mặt, khẽ nhíu hàng mày chữ bát: “Không có gì, chẳng qua cảm nhận được một hồn phách Thiên Nguyên ở nơi này, cho nên đến nhìn một chút mà thôi”
Tầm mắt của ông ấy lướt qua các hàng quỷ hồn, sau đó dừng lại trên người Lật Tử đứng ở cuối cùng, chỉ vào anh ấy rồi nói: “Cậu qua đây”
Cô hồn dã quỷ đang xếp hàng chờ đi đầu thai bị sát khí trên người Chung Quy dọa cho phát run, một đám chỉ hận không thể chui tọt xuống đất.
Thẩm Như Như nhìn về phía Lật Tử, thấy anh ấy bình tĩnh tách ra khỏi đội ngũ rồi đi đến trước mặt Chung Quy, bái một cái hỏi: “Ngài tìm tôi?”
“Không tồi, cậu có tình nguyện bái tôi làm sư phụ, theo tôi đi tróc quỷ hay không? Tôi thấy cậu rất hợp với ngành này.” Chung Quy hỏi.
Vẻ mặt của Lật Tử vẫn bình tĩnh như cũ, dường như người trước mặt chỉ hỏi anh đã ăn cơm hay chưa. Anh hơi do dự một chút, quay đầu lại nhìn vợ chồng ông cụ Tây, sau đó gật đầu nói: “Được, tôi theo ngài học tróc quỷ”
Chung Quy cười ha hả: “Sảng khoái, vậy thì đi theo tôi, không thể ở lâu trên địa bàn của Vô Lượng Tổ Sư được. Ông ấy cười rồi quay người chui vào khe hở đen kịt, vết nứt trên khe hở bắt đầu thu nhỏ lại, lúc này Lật Tử không chào tạm biệt với mọi người nữa, dứt khoát chui vào trong khe hở. Mắt thấy khe hở sắp biến mất, cô hồn dã quỷ xung quanh đều vội vã xông lên, trong nháy mắt đã biến mất cùng với khe hở đó.
Trong sân hoàn toàn yên tĩnh, mọi người mặt đối mặt nhìn nhau một lúc, bà cụ Tây đột nhiên hỏi: “Có phải Lật Tử đã xuống dưới làm quỷ sai rồi không?”
Thẩm Như Như chần chờ gật đầu: “… Có lẽ là vậy”
Bách Lý Vô Thù còn bổ sung thêm một câu: “Nói không chừng có thể tu thành quỷ tiên đấy, còn có thể kiếm được một chức quan chính thức Ông cụ Tây hỏi: “Thằng bé xuống dưới làm quỷ sai, sau này chúng tôi còn cơ hội gặp nhau không?” “Khó mà nói” Thẩm Như Như nói tiếp: “Quy sai không thể tự ý rời khỏi cương vị công tác, nhưng không gian tự do của quỷ sai sự thiên sư hẳn là rất lớn.
Hai vợ chồng cũng không thất vọng, vốn đã chuẩn bị tinh thần đời này không thể gặp lại, bây giờ đột nhiên có một tia hy vọng đã là niềm vui ngoài ý muốn, bọn họ không dám đòi hỏi quá nhiều.
Hai vợ chồng cùng nhau thảo luận một lúc, cảm thấy đây là một sự kiện trọng đại đối với Lật Tử, nên tổ chức ăn mừng, bà cụ Tây túm lấy tay Chiêm Hạc, kích động nói: “Đại sư Chiêm Hạc, cảm ơn ngài nhiều lắm, chi phí cho đàn tràng lần này tôi sẽ trả gấp mười lần!” Làm đàn tràng là vì muốn tích phúc cho Lật Tử không ngờ nhanh như vậy đã có chuyện tốt tìm đến cửa, vợ chồng hai người đều cảm thấy đáng giá.
Tuy nhiên, bản thân Chiêm Hạc giờ phút này vẫn còn chìm đắm trong sự kinh ngạc khi nhìn thấy Chung Quy bằng da bằng thịt, đời này ông ấy làm nhiều đàn tràng như vậy, nhưng đây là lần đầu tiên thật sự nhìn thấy thần tiên, thật khó mà tưởng tượng nổi, chuyện này đủ để ông ấy kiêu hãnh một đời!
Sau khi bình tĩnh lại một chút, cả đám người kéo nhau đến nhà ăn ăn khuya vui vẻ ăn xong bữa khuya thì ai về phòng nấy.
Sau khi Lật Tử được Chung Quy nhận làm đồ đệ, vợ chồng ông cụ Tây phấn khởi cả đêm. Bọn họ đã yêu luôn cuộc sống ở trấn Mộ Nguyên, dứt khoát bán hết nhà cửa ở thành phố B, sau đó mua đứt căn nhà cũ mà bọn họ đã thuê ở trấn Mộ Nguyên, an tâm ở lại nơi này dưỡng lão. Hai vợ chồng nuôi một con chó với hai con vẹt, ngày ngày hết trêu vẹt lại dắt chó đi dạo, còn thường xuyên đến Huyền Thiên Quan đốt giấy tiền và đồ đạc cho Lật Tử, ngày tháng trôi qua khá là tự tại.
Thẩm Như Như hoàn toàn yên tâm về cặp vợ chồng này, sau đó lại lo lắng về việc Từ Dẫn Châu hễ đói là lại muốn cắn cô.
Khi màn đêm buông xuống, chờ mọi người đều nghỉ ngơi hết rồi, cô lặng lẽ mò vào chính điện, bật đèn lên, thắp cho tổ sư gia ba nén hương, sau đó quỳ xuống bồ đoàn tỉ mỉ thuật lại những chuyện đã xảy ra, rồi lại lo lắng không yên lẩm bà lẩm bẩm: “Sư phụ, tật xấu này có chữa được không, con thấy mỗi lần anh ấy đói đều rất đau đớn, ác quỷ cũng không phải là củ cải trắng mọc trong đất. Nếu con để anh ấy cắn một miếng, liệu có xảy ra chuyện gì không?”
Khói đen lượn lờ bốc lên, trước tượng thần dần hình thành một đám mây mềm mại trắng toát, thân hình của tổ sư gia thoát ẩn thoát hiện đằng sau mây mù mờ mờ ảo ảo. “Chuyện này… nói ra thì rất dài, vi sư cho con một quyển < Tiên Thiên chi thể >, con xem rồi sẽ hiểu. Một quyển trục màu xám đen từ trên trời rơi xuống, rơi vào trong ngực Thẩm Như Như, trên quyển trục còn in hằn một vệt dầu mỡ hình bàn tay, tỏa ra mùi giò heo quay.
Mây trắng trên đỉnh đầu tản đi, lộ ra thần tượng Vô Lượng Tổ Sư ánh vàng rạng rỡ, dáng vẻ uy vũ bất phàm khiến người người kinh sợ.
Cô cầm quyển trục lên, lặng lẽ liếc giò heo quay được đặt trong góc bàn thờ, quyết định ngày mai chuẩn bị thêm cho tổ sư gia mấy tấm khăn ướt.
Sau khi đóng cửa tắt đèn, cô lặng lẽ trở lại phòng mình, sau đó mở đèn đầu giường lên rồi lật quyển trục ra xem. Quyển trục không dài, bên trong ghi lại mười loại thể chất đặc thù, trong đó có cả thể chất Thiên Linh của cô và thể chất Thiên Âm của Từ Dẫn Châu, còn có cả thể chất Thiên Nguyên của Lật Tử.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.