Tiệm Tạp Hóa Âm Dương

Chương 101:




Người có tư cách nhận được thư mời màu xanh lam của Hiệp hội Đạo giáo nhất định là đệ tử chân truyền của môn phái nào đó trong Huyền Môn, là một người vô cùng lợi hại.
Nhìn cô gái nhỏ này, không ngờ lại có thể đánh như vậy…
Thẩm Như Như cũng không biết những quy củ loanh quanh lòng vòng đó, nhưng cô nhạy bén phát hiện thái độ của mấy vị đạo hữu này có chút kỳ lạ, cô không nhịn được hỏi: “Sao vậy, có phải mọi người chưa nghe thấy cái tên Huyền Thiên Quan này bao giờ đúng không? Đạo quan này mới xây dựng đầu năm nay nên hiện giờ vẫn chưa có danh tiếng gì?
Ở thị trấn Mộ Nguyên, danh tiếng của Huyền Thiên Quan đã được thiết lập, nhưng những người bên ngoài vẫn không biết đến đạo quan này, trọng trách mở rộng Huyền Thiên Môn vẫn là một chặng đường rất dài. Khi nào mọi người đến thị trấn Mộ Nguyên du lịch vì Huyền Thiên Quan, chứ không phải là đến thị trấn Mộ Nguyên du lịch tiện đường đến Huyền Thiên Quan, khi đó mới gọi là vang danh khắp chốn.
Nghĩ đến đây, Thẩm Như Như âm thầm cổ vũ bản thân, nhân dịp hội nghị giao lưu lần này, cô phải kết giao thêm một ít đạo hữu, cố gắng quảng bá đạo quan nhà mình.
Ông chú béo cười rất hòa ái: “Có nhân tài như đạo hữu ở đây, chẳng mấy chốc mà Huyền Thiên Quan sẽ nổi tiếng”
Thẩm Như Như khẽ gật đầu: “Mượn cát ngôn của ngài. Đúng rồi, còn chưa biết đạo hữu đến từ đâu?”
Lúc này, thang máy dừng ở tầng 16, Thẩm Như Như chỉ có thể cười xin lỗi rời khỏi thang máy, nhân viên lễ tân đưa cô đến trước cửa phòng 1602, cô đang chuẩn bị mở cửa, cửa phòng 1601 ở đối diện bỗng mở ra. Cô theo bản năng quay đầu lại nhìn thì thấy Từ Dẫn Châu đang đứng ở cửa, trên người anh khoác một chiếc áo tắm dài màu đen, mái tóc ẩm ướt, đôi mắt sâu thẳm hiện lên sự kinh ngạc và ý cười: “Thật trùng hợp.
Thẩm Như Như không ngờ hai người sẽ gặp lại trong tình huống như thế này, ánh mắt cô nhẹ nhàng đảo qua mái tóc, gương mặt và xương quai xanh hơi lộ ra ngoài của anh, trong đầu của cô bỗng nhiên nhảy ra một hình ảnh miêu tả không thích hợp− Xuất thủy phù dung…
Xuất Thủy Phù Dung: là bức tranh phù điêu hoa sen hiện đang được rất nhiều khách hàng yêu thích của Artena Decor. Sử dụng màu sắc chủ đạo là trắng, hồng và xanh, bức tranh đã tạo ra một không gian nghệ thuật tinh tế với những cánh hoa sen lững lờ trôi giữa làn nước biếc.
“Từ Dẫn Châu, sao anh lại ở đây?”
Thẩm Như Như xấu hổ thu hồi những suy nghĩ lung tung rối loạn của mình, hỏi: “Không phải anh nói rằng ngày mai anh mới về nước sao?”
Từ Dẫn Châu tùy ý để giọt nước từ tóc nhỏ xuống cổ áo choàng tắm, anh đứng dựa vào cửa: “Mọi chuyện giải quyết xong sớm hơn dự tính nên trở về trước, máy bay vừa hạ cánh sáng nay. Tôi nhớ em nói rằng sẽ vào ở khách sạn này nên cũng đặt một phòng ở đây, không ngờ lại trùng hợp như vậy, ở ngay đối diện”
“Thực sự là rất trùng hợp, tôi cứ nghĩ toàn bộ người ở tầng này đều là người của hội nghị giao lưu đó. Thẩm Như Như chú ý tới giọt nước đang chảy trên cổ anh, quan tâm nói: “Anh sấy tóc trước đi, cẩn thận bị cảm”
“Không sao, một lát sẽ khô thôi. Từ Dẫn Châu cười một cái: “Buổi tối em rảnh không?”
Chuyện này Thẩm Như Như cũng không biết, cô lắc đầu: “Tôi không biết, tôi vẫn chưa gặp người của ban tổ chức, không biết bọn họ có sắp xếp gì không”
“Buổi tối mọi người có thể hoạt động tự do. Em gái lễ tân bị ngó lơ ở bên cạnh cẩn thận đánh giá hai người, nhẹ giọng xen vào: “Ban ngày có việc cũng có thể xin nghỉ rời đi”
Cô ấy nhân cơ hội nói ngắn gọn vài câu về những điều cần chú ý, sau đó lập tức rời đi, làm một chiếc bóng đèn không sáng lắm, cô ấy cảm thấy trái tim của mình rất đau.
Từ Dẫn Châu lập tức đưa ra lời mời: “Vậy thì chúng ta cùng ăn tối nhé.         
Thẩm Như Như gật đầu đồng ý, hai người đứng ở cửa trò chuyện một lát, cửa phòng bên cạnh bỗng mở ra, hai người đàn ông trung niên khoảng bốn mươi tuổi mặc vest và đi giày da từ bên trong bước ra. Bọn họ nhìn thấy Thẩm Như Như thì hơi sửng sốt, nhưng ngay sau đó liền làm như không có việc gì mà quay sang nói với Từ Dẫn Châu: “Tổng giám đốc Từ, năm phút nữa sẽ bắt đầu cuộc họp trực tuyến, ngài đã chuẩn bị xong chưa?” “Được, tôi lập tức tới? Từ Dẫn Châu gật đầu với bọn họ.
“Như Như, tôi còn có chút việc, buổi tối tôi sẽ liên lạc với em.
Thẩm Như Như chớp mắt, nhẹ nhàng gật đầu: “Được, anh làm việc trước đi.
Sau khi quẹt thẻ và bước vào phòng 1602, cô vẫn chưa lấy lại tinh thần, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Ra nước ngoài một chuyến trở về, hình như không giống trước đây lắm…”
Thẩm Như Như lấy quần áo để thay và đồ vệ sinh cá nhân bày ra, sau đó cầm điện thoại ngồi trên ghế sô pha trả lời tin nhắn, suốt cả buổi sáng cô đều không xem, hiện giờ đã lên tới 99 tin. Cho dù đã ra ngoài, vẫn có rất nhiều khách hàng đặt hàng trên Wechat của cô, cô nhận đơn như bình thường, sau đó sẽ chuyển thông tin của khách hàng cho Mạch Mạch, anh ấy sẽ phụ trách đóng gói và giao hàng.
Hiệp hội Đạo giáo sắp xếp cho cô một phòng giường lớn xa hoa, các thiết bị trong phòng rất đầy đủ, giống như một căn hộ đơn, chỉ cần xách hành lý vào là có thể ở được. Cô trả lời tin nhắn xong, thấy thời gian vẫn sớm, ở trong phòng nhàn rỗi cũng nhàm chán nên cầm thẻ phòng đi ra ngoài đi dạo.
Khách sạn nằm ở trung tâm thành phố, chỉ cách Viện bảo tàng Cố cung vài bước chân. Lúc còn đi học, Thẩm Như Như đã đến bảo tàng vài lần nên cô rất quen thuộc. Cô đi dọc theo vỉa hè một lúc rồi bước vào một trung tâm thương mại, nhiệt độ ngoài trời ở thành phố B thấp hơn nhiều so với thị trấn Mộ Nguyên, quần áo của cô không đủ ấm, đi ngoài đường có chút lạnh.
Trung tâm thương mại nườm nượp người ra vào, cho dù là ngày thường cũng có rất nhiều du khách đến du lịch và mua sắm. Cô đi dạo một vòng, không khỏi cảm thán, nếu lượng người đến thị trấn Mộ Nguyên có thể nhiều như vậy, Huyền Thiên Quan đã sớm nổi tiếng khắp nơi.
Thẩm Như Như vừa đi vừa suy nghĩ, vô tình đụng phải một người, cô nhạy bén cảm giác được túi quần áo bị chạm vào, lập tức nắm lấy cổ tay người này: “Trả lại cho tôi”
Người va chạm với cô là một nam thanh niên đậm chất xã hội đen, nhìn khoảng hai mươi năm, hai mươi sáu tuổi, ngoại hình không tệ, ngũ quan góc cạnh rất có tính công kích, tóc nhuộm màu xám, đuôi tóc còn rắc phấn sáng, dưới ánh đèn trông blingbling rất chói mắt.
Tóc xám mạnh mẽ rút tay lại và cố gắng thoát ra, nhưng mà sức lực của anh ta vậy mà lại thua một đứa con gái, anh ta giật giật khóe miệng, ngừng giãy giụa và nheo mắt nhìn Thẩm Như Như: “Bà chị này, thấy tôi đẹp trai nên muốn lợi dụng đúng không?”
Thẩm Như Như: “…”
Phụ nữ ở độ tuổi nào cũng không thích bị gọi là già, huống chi người trước mặt rõ ràng còn lớn tuổi hơn mình! Trong lòng Thẩm Như Như bốc lửa, lực tay lại tăng lên, cau mày nhìn tên ăn trộm này: “Trộm đồ của tôi còn dám giả nai, có biết xấu hổ là gì không?”
Cô vươn tay, tóc xám hoàn toàn không nhìn rõ động tác của cô, ngay sau đó liền thấy ví tiền nhỏ mà anh ta vừa trộm được đang nằm trên tay cô.
Thẩm Như Như nhíu mày trừng mắt nhìn anh ta, thấy người này tướng mạo đàng hoàng, không giống mấy kẻ làm chuyện phi pháp, cô từ bỏ ý định báo cảnh sát, chỉ dạy dỗ vài câu rồi chuẩn bị rời đi.
Cao thủ nha! Hai mắt tóc xám sáng lên, tâm tư lập tức nhảy nhót, chạy theo phía sau Thẩm Như Như: “Chị gái nhỏ xinh đẹp, tôi sai rồi, tôi xin lỗi cô. Động tác của cô vừa rồi là làm như thế nào? Có thể dạy tôi không?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.