Tiệm Tạp Hóa Âm Dương

Chương 100:




Vừa rồi ở chính điện, Thẩm Như Như với chiếc bụng đói đứng nói rất nhiều, bụng đã sớm kêu vang, vừa ngồi xuống đã không nhịn được uống một ngụm sữa đậu nành lớn.
Chiêm Hạc vuốt râu nói: “Quan chủ đừng vội, trong phòng bếp vẫn còn một nồi, tối hôm qua ngâm rất nhiều đậu, sáng nay ép được hai nồi sữa đậu nành.
Tuệ Trí lơ đãng cầm một chiếc bánh bao hấp lên cắn một miếng, sau đó ngước mắt liếc nhìn Thẩm Như Như đang đối diện với mình: “Quan chủ, vừa rồi cô ở chính điện nói chuyện với ai vậy? Tổ sư gia hiển linh sao?”
“Đúng vậy, Tổ sư gia nói với tôi rằng Mạch Mạch là một hạt giống tốt, muốn tôi bồi dưỡng cẩn thận. Thẩm Như Như nửa thật nửa giả nói, cô sẽ không tùy tiện tiết lộ sự tồn tại của Huyền Thiên Môn cho các đạo sĩ bình thường bên ngoài Huyền Môn, cô nhìn về phía Mạch Mạch: “Từ hôm nay trở đi, con chính là đồ đệ của ta, đồng thời cũng là đệ tử dưới môn hạ của Vô Lượng Tổ Sư, ta sẽ từ từ dạy con thuật bùa chú, nhất định phải cố gắng”
Mạch Mạch vừa kinh ngạc vừa mừng rỡ, anh ấy viết một mẩu giấy ghi nhớ đưa qua: Sư phụ, nhất định con sẽ cố gång!
Tuệ Trí và Chiêm Hạc ở bên cạnh thấy vậy thì vô cùng ghen tị, bùa chú của Thẩm Như Như là chỗ dựa lớn nhất của Huyền Thiên Quan, đặc sắc độc đáo, đầy đủ tính năng, vừa thiết thực lại tiện nghi, đảm bảo các tín đồ đều yêu thích, nếu có thể học được, đó nhất định là một khoản thu lớn.
“Tổ sư gia không nhắc đến hai người chúng tôi sao?” Tuệ Trí không tin tà, Chiêm Hạc cũng tràn đầy mong đợi.
Thẩm Như Như chớp mắt, lắc đầu đầy vô tội: “Mỗi người đều có thiên phú và sở trường khác nhau, có lẽ hai người không thích hợp học thuật bùa chú.
Hai người đồng loạt thở dài, trên mặt lộ rõ vẻ thất vọng.
*
Cuối tháng tư, Thẩm Như Như xách theo một chiếc vali nhỏ gọn một mình lên máy bay đến thành phố B trước. Ngày mai là ngày khai mạc chính thức của Hội nghị giao lưu Đạo pháp, cô đến trước một ngày để chuẩn bị. Hội nghị kéo dài một tuần, ít nhất cô phải ở thành phố B tám ngày, vì vậy, cô giao Kính Hoa Duyên cho Mạch Mạch trông coi, nhờ anh ấy chăm sóc hoa cỏ, thuận tiện vẽ thêm một ít bùa chú đơn giản đang bán chạy.
Đúng như lời của Tổ sư gia, Mạch Mạch thật sự là một hạt giống tốt, mặc dù anh ấy không có linh lực bẩm sinh, tốc độ học bùa chú cũng không nhanh, nhưng năng lực lĩnh ngộ lại rất mạnh, hơn nữa là lòng kiên nhẫn và sự chăm chỉ.
Trong nửa tháng qua, anh ấy đã học hết bùa chú trong mười trang đầu của Cảm giác có người trông cửa hàng giúp, còn mình làm bà chủ phủi tay thật tuyệt vời. Hai giờ sau, máy bay đến sân bay thủ đô, Thẩm Như Như rời khỏi sân bay từ lối ra dưới lòng đất, sau đó đi tàu điện ngầm trực tiếp đến khách sạn do Hiệp hội Đạo giáo sắp xếp.
Tên đầy đủ của Hiệp hội Đạo giáo là Hiệp hội Đạo giáo quốc gia, trụ sở chính đặt tại tỉnh H, có chi nhánh khắp cả nước. Theo như lời Tuệ Trí, trong hiệp hội có rất nhiều giáo dân xuất sắc, trong đó không thiếu nhân tài tinh anh các giới và các nhà lãnh đạo doanh nghiệp, những người này đều là tín đồ sùng đạo, hàng năm đều đóng góp một khoản hội phí rất lớn để duy trì tư cách thành viên của họ. Hầu như tất cả các khoản chi phí hàng ngày của Hiệp hội Đạo giáo đều đến từ đây.
Lúc đầu, Thẩm Như Như còn chưa rõ một khoản hội phí lớn là có ý gì, nhưng sau khi bước vào khách sạn, cô lập tức hiểu rõ.
Đối với một cuộc hội nghị giao lưu quy mô lớn như vậy, người tham gia không hơn một ngàn thì cũng phải mấy trăm, vậy mà bọn họ lại sắp xếp chỗ ở là khách sạn năm sao, đúng là đại tài khí thô.
Cô đi đến quầy lễ tân của khách sạn, lấy căn cước công dân và thư mời của Hiệp hội Đạo giáo ra, nhân viên lễ tân nhìn thấy thư mời thì lập tức cung kính đứng dậy và đưa hai tay nhận lấy. Sau khi làm thủ tục nhận phòng xong, lễ tân lại khom người trả đồ cho cô: “Thẩm đại sư, phòng của cô ở số 1602, đây là thẻ phòng, xin hãy giữ cẩn thận.
Thẩm Như Như cầm thẻ phòng bước về phía thang máy, nhân viên lễ tân đi theo cô đến tận cửa thang máy và bấm nút cho cô, một đường đều mỉm cười thận trọng, giống như đang đối mặt với cấp trên của mình. Trong lòng cô lập tức hiểu rõ, có vẻ như Hiệp hội Đạo giáo ở đây rất có danh vọng, chỉ là thư mời thôi mà thái độ của nhân viên làm việc ở đây đã khoa trương như vậy.
Cửa thang máy mở ra, Thẩm Như Như bước vào, nhân viên lễ tân cũng bước vào theo, cô ấy quẹt thẻ nhân viên và nhấn nút ở tầng 16, sau đó cười nói: “Thẩm đại sư, đây là lần đầu tiên cô đến đây, để tôi dẫn đường cho cổ”
Thẩm Như Như có chút khó hiểu: “Tại sao cô biết đây là lần đầu tiên tôi tới đây?”
“Trong hệ thống của khách sạn có ghi chép” Nhân viên lễ tân mỉm giải thích, vẻ mặt cô ấy có chút khẩn trương: “Cô đừng lo lắng, đây chỉ là ghi chép đơn giản của khách sạn, sẽ không xâm phạm quyền riêng tư cá nhân…”
Thẩm Như Như gật đầu, nhà nàng cũng kinh doanh khách sạn, mặc dù không tiếp xúc nhiều với nội dung công việc, nhưng vẫn hiểu được một số quy tắc trong đó. Cô đang định nói không sao, thang máy đã dừng lại ở tầng bốn, cánh cửa mở ra, có mấy ông mấy chú lớn tuổi mặc đạo bào vừa nói vừa cười bước vào.
Nhìn thấy những bộ quần áo mang tính biểu tượng như vậy, Thẩm Như Như biết mình đã gặp đồng nghiệp cùng ngành của Hiệp hội đạo giáo. Cô nhìn chiếc váy len dài trên người mình, do dự không biết có nên chào hỏi đồng đạo hay không, cô luôn cảm thấy mình có chút lạc lõng khi so sánh với bọn họ… Trong khi cô đang do dự, bên phía đối phương đã có người để ý đến cô, đúng ra mà nói là người ta chú ý đến thư mời trong tay cô.
Một ông chú béo bụng ‘ồ một tiếng, ánh mắt dừng trên gương mặt của Thẩm Như Như, ông ta nhìn tới nhìn lui một hồi, rồi hỏi: “Cô gái nhỏ, cháu là đệ tử nhà ai?”
Thẩm Như Như ngẩng đầu nhìn ông ta: “Cháu là quan chủ Huyền Thiên Quan thị trấn Mộ Nguyên, xin chào các vị đạo hữu”
Mấy người bọn họ quay sang nhìn nhau, trong lòng đều tự hỏi Huyền Thiên Quan thị trấn Mộ Nguyên là chỗ nào, chưa nghe thấy bao giờ. Hơn nữa, đây còn là một cô gái nhỏ ít tuổi, vậy mà lại nhận được thư mời màu xanh lam.
Thực ra Hiệp hội Đạo giáo là một nơi có thứ bậc rất nghiêm ngặt, thực lực là thứ được coi trọng nhất, ai có bản lĩnh lớn nhất thì người đó đứng đầu, chủ nhiệm hay phó chủ nhiệm các thế hệ trước đều là cao thủ đạo pháp. Hơn nữa thư mời hoặc quà tặng lễ tiết do Hiệp hội Đạo giáo gửi đi hàng năm cũng rất đặc biệt…
Màu trắng là dành cho hội viên bình thường, cũng chính là những người đóng góp hội phí mới có thể ở lại. Màu vàng là dành cho hội viên chính thức, thường dùng để chỉ đạo quan các nơi, người nhận là quan chủ. Màu đen là dành cho những hội viên cao cấp, chỉ những người có uy vọng ở trong vòng này mới có thể nhận được, bọn họ những người kỳ cựu đã có thâm niên hàng chục năm trong ngành, mấy vị trong thang máy lúc này đều là hội viên cao cấp. Màu xanh lam là màu sắc đặc biệt nhất trong Hiệp hội Đạo giáo, nó đại diện cho Huyền Môn, một loại tồn tại dung hòa với Đạo giáo nhưng dường như lại có đẳng cấp cao hơn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.