Thượng Thần Đến Rồi [Quyển 1]

Chương 151: - Ta là quân quyến




Thủy tộc đều tu thủy linh, phép thuật thoát ra khỏi vùng có nước liền mất đi uy lực. Ảo thuật của Cửu Vĩ Hồ lợi hại ở chỗ cảnh tượng tạo ra cực kì chân thực, mảnh sa mạc Mộ Cửu tạo ra thật như dùng càn khôn na di vận chuyển đến! Chiêu đó vừa ra, Ngao Khương lại tự mình tìm đường chết gọi Chúc Dung, lập tức bị lừa không tìm ra phương hướng!
Trong mảnh sa mạc, Mộ Cửu nhân cơ hội xuất kích, không tốn chút sức nào liền đánh cho hắn mồm đầy bùn!
" Điện hạ!"
Quy Thừa Tướng mang theo binh sĩ tràn vào, Ngao Khương phun ra một ngụm máu, oán hận nhìn Mộ Cửu vẫn bị treo lủng lẳng như đang chơi đu quay trong không trung. Đang muốn tiếp tục, Quy Thừa Tướng liền ấn hắn xuống: " Điện hạ, không thể lỗ mãng! Quách tướng quân chính là thiên quan Thiên Đình, không được động tới nàng!"
Làm cận thần, Ngao Sâm có ý định gì trong lòng hắn đương nhiên là biết, Quách nha đầu này vừa đến đã gϊếŧ nhi tử mà Đại Vương họ vô cùng yêu thương, chuyện như vậy họ tuyệt không thể chịu đựng nổi! Nhưng Ngao Khương làm việc cũng quá không để ý hậu quả đi, chọn thời điểm thật không đúng! Dáng dấp kia chính là hắn xông lên cũng phải chịu thiệt a!
" Còn không mau cởi trói cho Quách tướng quân?!" Hắn nâng Ngao Khương dậy, đưa hắn đến đến điện bên cạnh, một mặt kêu người vào điện.
Mộ Cửu để họ đưa nàng xuống, sau đó dửng dung ngồi một bên không dời đi. Cánh tay nàng bị thương nhẹ, thế nhưng không quan trọng lắm, nàng chịu điều khí là để biết lí do.
Một lúc sau, Quy Thừa Tướng ôm Ngao Khương trở về, mà Mộ Cửu cũng đã uống hết trà của hắn.
Ngao Khương tức đến mức mồm méo mắt lác, nhưng vẫn liều mạng nhẫn nhịn.
Quy Thừa Tướng liền nói: " Vừa rồi xảy ra hiểu nhầm, mong Quách tướng quân không để trong lòng."
" Hiểu lầm?" Mộ Cửu hừ lạnh, " Ta không biết hiểu lầm đó tại sao lại xảy ra đấy, kính xin Tam điện hạ giải thích cho mạt tướng!"
Ngao Khương cắn răng, cũng ngồi xuống trừng nàng: " Không phải ta đã nói rồi sao? Ngươi đụng phải ta! Ta chỉ cho ngươi chút trừng phạt nho nhỏ, ngươi lại đối nghịch với ta! Ngọc Đế bệ hạ phái ngươi xuống Băng Hồ để bồi tội, thái độ của ngươi như vậy, có thể xem là bồi tội sao?!"
" Vậy không biết ta đụng phải điện hạ thế nào? Nếu không chúng ta lên Thiên Đình mời Ngọc Đế phân xử, xem thử rốt cuộc là ai đụng phải ai nhé?" Mộ Cửu không chút khách khí, " Trên Thiên Đình người tài giỏi không thiếu, muốn biết ngọn nguồn câu chuyện cũng là chuyện quá dễ dàng. Điện hạ có dám đi không?"
Ngao Khương uất ức đến mức mặt đỏ chót, giống như một con tôm luộc.
Quy Thừa Tướng bèn hòa giải: " Quách tướng quân mới đến, không tránh khỏi sơ suất. Điện hạ vốn trọng tình trọng nghĩa, hôm nay bởi mới quay về nên tâm tình không tốt, vừa vặn gặp ngươi liền nảy sinh điểm không vui. Theo ta thấy, việc hôm nay bỏ qua đi, Quách tướng quân kính xin rời khỏi."
" Nói như vậy ta phải chịu thiệt thòi rồi hả?" Mộ Cửu ánh mắt như dao, đâm thẳng về nét mặt già nua của Quy Thừa Tướng.
Hắn ngại ngùng, cúi đầu: " Lão phu có điều không phải với Quách tướng quân."
Mộ Cửu hừ một tiếng, sắc mặt tốt hơn một chút.
Nàng vốn không phải đến để khóc lóc om sòm, hắn dù sao cũng là long tử long tôn, nàng chẳng qua chỉ là một tiểu Hóa Thần, muốn nắm thóp hắn không dễ dàng, nhưng nếu thật sự kết thù, đối với nàng trong tương lai nửa chỗ tốt cũng không có.
Xem sắc mặt của Ngao Khương khẳng định là đã bị nàng đánh không nhẹ, nàng cảm thấy chuyện này nên quên đi.
Vì thế nàng đứng lên, chắp tay với Ngao Khương: " Nếu như thế, mạt tướng xin cáo lui."
Ngao Khương hai tay nắm chặt, cắn răng trừng mắt đến khi nàng ra ngoài mới thu hồi.
Tây Xương Cung không náo nhiệt như Đông Lăng Cung.
Đây là một cung điện không có người ở, sở dĩ cần người canh gác là bởi trong sân có trồng vài cây tử mẫu đơn, Ngao Sâm thường đến đây ngắm hoa, thưởng trà, bởi vậy hàng ngày đều có người quét tước bảo dưỡng. Kết giới ngoài cửa cung không thể tùy tiện động vào, vì thế phái một người trông giữ là vô cùng cần thiết.
Lục Áp mang theo mấy binh sĩ tôm đi xung quanh, hiểu gần hết địa hình.
Hắn muốn đi vào xem mấy cây Tử Mẫu Đơn đó đẹp đến mức nào, nhưng mới đến kết giới, kết giới vốn trong suốt liền hiện lên khuôn mặt của Ngao Sâm: " Lục tướng quân, không có chuyện thì không được vào điện." Không ngờ kết giới này là do Ngao Sâm trực tiếp bày ra, ai chạm vào lập tức có thể biết được danh tính.
Vài cây Tử Mẫu Đơn mà thôi, quản nghiêm ngặt như vậy, chẳng lẽ trong này còn có thứ gì ghê gớm?
" A!"
Lục Áp đang vuốt cằm đánh giá, ngoài cửa liền vang lên một tiếng kinh hô.
Hắn độn thanh ra ngoài, nhìn thấy một thiếu nữ mặc xiêm y màu vàng nhạt, không biết làm gì mà tiến vào vách núi, lúc này đang một tay xách váy, một tay ổn định cơ thể.
Lục Áp không muốn để ý tới, nhưng nữ tử bởi di chuyển mà khiến đá vụn rơi xuống ào ào, hắn liền đưa tay truyền tới một đạo chân khí, ổn định thân hình của nàng.
" Làm phiền rồi!"
Thiếu nữ đáp xuống đất, hào phóng quay người muốn nói cảm ơn. Nhưng vừa ngẩng đầu lên nhìn hắn, ánh mắt nàng ta liền chững lại, sau đó cười cợt mà nói: " Để ngươi phải chê cười rồi. Quạt của ta rơi vào khe đá, ta muốn đi tìm, không ngờ thiếu chút nữa đã ngã xuống."
Lục Áp chỉ nhìn nàng ta, không có ý định tiến lên giúp đỡ tiếp.
Thiếu nữ đó liền không thể làm gì khác hơn là tự mình vận pháp lực, nhấc cái quạt rơi trong khe đá lên.
Lục Áp nhìn chân khí phun ra từ tay nàng ta, bỗng nhiên nói: " Ngươi không phải người đến Long Cung để học nghệ?"
Thiếu nữ hơi ngừng lại, xoay người nhìn hắn: " Ta là Ngạo Nguyệt, trưởng nữ của Long Vương. Ngươi là?"
" Lục Nhai." Lục Áp nhíu mày, " Được Ngọc Đế phái xuống Long Cung làm lính năm tháng, chồng chưa cưới của Quách Mộ Cửu."
Ngao Nguyệt chớp mắt, sau đó phá lên cười.
" Ngươi thật là, ta chỉ hỏi ngươi tên gì, ngươi ngay cả chồng chưa cưới gì đó cũng đều khai ra hết!" Vừa nói, nàng ta vừa chăm chú nhìn hắn.
Lục Áp không có kiên nhẫn muốn trở thành người cho nàng ta ngắm, nhếch môi quay về phòng mình.
Sau khi Mộ Cửu ra khỏi điện, nàng dùng một viên Thanh Huyết Đan để cầm máu, thuốc trị thương nàng không mang theo người, đành cầm khăn ấn vào vết thương, về doanh trại mới bắt đầu bôi thuốc.
Lục Áp trở về vừa vặn đúng lúc nàng đang cởi nửa tay áo sát trùng vết thương, lông mày không khỏi nhíu lại: " Làm sao thế?"
" Khỏi phải nói đi." Mộ Cửu bĩu môi, nói chuyện phát sinh vừa rồi cho hắn nghe.
Trong mắt Lục Áp lóe lên hàn ý, khôi giáp còn chưa thèm cởi đã ngồi xuống ghế, đưa tay cầm lấy cánh tay nàng: " Một tên nhóc con cũng dám đối xử với nàng như vậy?"
Mộ Cửu vội nói: " Hắn không làm gì được ta, cũng chịu thiệt không ít dưới tay ta rồi."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.