Thượng Thần Đến Rồi [Quyển 1]

Chương 150: - Điện hạ có bệnh




Nàng lấy một cuốn sách ghi chép xuống lật qua lật lại, chỉ thấy đều là ghi chép của người tiền nhiệm, trong đó viết nhiều nhất là công việc tuần tra trong ba tuần gần đây, hơn nữa ghi chép vô cùng cặn kẽ. Một tiểu hộ tướng của Long Cung hàng ngày làm việc cẩn thận như vậy, xem ra Ngao Sâm ngoại trừ nuôi tiểu tam bên ngoài thì quản lí Long Cng cũng khá tốt.
Suy nghĩ một chút, nàng khép ghi chép lại, gọi hai binh sĩ vào: " Bản tướng muốn đi xung quanh để làm quen, các ngươi dẫn đường cho ta."
Hai binh sĩ một người tên là Đinh Hồ, một người tên là Đinh Hải, nghe vậy lập tức đáp được, hùng hục chạy đi dẫn đường.
Toàn bộ Đông Lăng cũng chỉ có một cửa ra một cửa vào, đi một lúc liền hết. Mộ Cửu dừng chân dưới một gốc san hô cao bằng hai người, tùy ý đánh giá xung quanh, hỏi: " Hôm nay hình như chưa từng gặp Tam điện hạ? Về lý ta vẫn nên đi bái phỏng. Không biết Tam điện hạ gần đây có ở trong cung không?"
Nàng còn không biết Ngao Sâm điều nàng tới nơi quan trọng thế này là muốn làm gì, nhưng tốt nhất vẫn nên chuẩn bị chút ẩn chiêu, có mai phục cũng có thể xử lí.
Đinh Hồ Đinh Hải vốn vô cùng ân cần, dọc đường đi hỏi gì đáp nấy, lúc này sắc mặt lại như nuốt phải ruồi, không dám nói.
Mộ Cửu càng cảm thấy buồn bực, ngồi xuống tảng đá bên cạnh, nói: " Tam điện hạ chẳng lẽ có gì không thích hợp?"
" Không không không!" Hai người họ cuống quít xua tay phủ nhận, " Tam điện hạ vô cùng tốt, vô cùng tốt."
Mộ Cửu cũng không tra cứu. Dù sao nàng có gan tra hỏi, họ cũng không có gan trả lời.
Thế nhưng rõ ràng là có vấn đề, Ngao Khương này rốt cuộc là ba đầu sáu tay, hay là có năng lực càn khôn? Chẳng lẽ còn hung tàn hơn so với Trần Bình?
" Các ngươi ở đây làm gì?"
Đang buồn bực, bên tai nàng bỗng truyền tới một thanh âm trong trẻo như tiếng gió qua thung lung.
Mộ Cửu ngẩng đầu, trước mặt nàng chẳng biết từ khi nào xuất hiện một thiêu niêm mặc áo bào nguyệt sắc thêu Kim Long, bảo kiếm trong tay hàn khí bức người, nhưng mặt mày có chính khí, đôi mắt như sao, hơn nữa lông mi rất dài, khuôn mặt cũng sáng sủa.
Nàng nhìn ngũ trảo kim long quan trên đầu hắn, lại nhìn ngọc lang hoàn đeo bên hông hắn, liền nhanh chóng đứng dậy, kính cẩn ôm quyền: " Thuộc hạ Quách Mộ Cửu tham kiến Điện Hạ."
Thiếu niên này rõ ràng đang mặc trang phục của hoàng tử, nếu nàng đoán không sai, hắn nhất định là Tam hoàng tử Ngao Khương.
Không ngờ khuôn mặt Ngao Khương không chỉ không dữ tợn mà còn đẹp mắt như thế, nhưng nếu hắn không hung tàn, là một người hiền lành thì Ngao Sâm điều nàng tới đây làm gì? Sắc mặt của hai người Đinh Hồ Đinh Hải lúc nhắc đến hắn là có ý gì?
" Quách Mộ Cửu? Nói như vậy, ngươi chính là tiên sai gϊếŧ chết Trần Bình, bị Ngọc Đế phái xuống làm hộ tướng?!" Sắc mặt Ngao Khương vốn ôn hòa, có thể nói là đoan chính, nhưng lúc này trong mắt bỗng có hàn quang, " Hóa ra là ngươi!"
Mộ Cửu không biết hắn có ý gì, dò hỏi: " Chẳng lẽ Điện hạ có gì muốn sai bảo?"
Ngao Khương nghiến răng nghiến lợi, thật giống như Mộ Cửu đoạt vợ hắn gϊếŧ me hắn vậy, trên mặt ngoại trừ phẫn nộ chính là phẫn nộ!
Hắn quát lớn: " Người đâu! Đem Quách Mộ Cửu này giải vào điện cho ta!"
Cái gì? Giải vào điện?
Mộ Cửu rất khó thích ứng, vội vàng hỏi: " Xin hỏi Điện hạ, Mộ Cửu đã làm sai chuyện gì?"
Ngao Khương cúi đầu nhìn nàng: " Ngươi đụng phải bản điện hạ, chẳng lẽ còn chưa đủ?!"
Nói xong hắn liền trầm mặt, phất tay áo bước lên cầu thang.
Mộ Cửu trong lòng bực đến mức tâm tư đá hắn một cước cũng có!
Tuy nàng đã sớm nghi ngờ mục đích Ngao Sâm điều nàng đến Đông Lăng Cung, nhưng vạn lần không nghĩ tới vị được sử dụng để hãm hại nàng chính là Ngao Khương!
Nàng chưa từng gặp hắn, đắc tội hắn khi nào?
Trần Bình bị nàng gϊếŧ là nhi tử của Ngao Sâm và nữ nhân khác hạ sinh, mà trong Long Cung tất cả long tử long nữ đều là do Vương Hậu hạ sinh, theo sự thực mà nàng biết, Trần Bình và đoạn chuyện của Ngao Sâm và Hỏa Phượng Hòa không được Vương Hậu đón nhận, bằng không Ngao Sâm sẽ không giấu Trần Bình ở Bắc Di, cũng không tuyên cáo thiên hạ. Đã như vậy, Ngao Khương nên cùng Vương Hậu chung một mối thú Trần Bình và Hỏa Phượng Hoàng mới phải, theo lí hắn nên đối tốt với nàng, chí ít thì cũng nên đối xử bình thường, tại sao nghe nói nàng là tiên sai gϊếŧ chết Trấn Bình lại còn muốn đối phó nàng?
Hắn bị bệnh a!
Nhưng mặc kệ thế nào, ngay sau đó liền có một đám thị vệ xông tới, giải nàng tiến vào điện.
Trong Long Cung đương nhiên không phải toàn kẻ vô dụng, ngoài Ngao Sâm pháp lực cao cường thì bốn tên thị vệ Tứ Trảo Giao Long bên người đương nhiên cũng không tệ. Nếu Mộ Cửu muốn chảy thoát cũng không phải không thể, nhưng nàng bị giáng chức đến đây, trước mắt tiểu nhãi long này bắt nàng, nàng giãy dụa cũng chỉ khiến Ngao Sâm có nhiều cớ cáo trạng nàng với Thiên Đình mà thôi.
Lão già Ngao Sâm kia quả nhiên đẩy thủ đoạn.
Vào trong điện, Ngao Khương ngồi xuống, lạnh lùng nhìn Mộ Cửu rồi phất tay: " Treo nàng lên, tế thần Chúc Dung!"
Đám thị vệ tuân lệnh, lập tức đem dây thừng treo lên xà nhà, cuốn lấy chân Mộ Cửu, treo nàng lên.
Nếu chỉ treo như thế thì cũng bình thường thôi, nàng tốt xấu gì cũng chỉ cách việc phi thăng có một bước, chút khó khăn này không là gì, nhưng mấu chốt là nàng mới sử dụng thuật khinh công ổn định thân hình, bên dưới đột nhiên xuất hiện một cái đỉnh đồng lớn, Ngao Khương thả vào đó mấy tấm bùa, bên trong đỉnh đồng liền bùng lửa.
" Ngươi là kim linh căn đúng không?" Ngao Khương khoan thai cước bộ đến bên cạnh đỉnh đồng, hàn ý trong mắt so với hỏa diểm trong đỉnh tạo thành sự chênh lệch rõ ràng, " Ta biết kim linh căn sợ nhất là hỏa thiêu, ngươi cứ từ từ ở đây hưởng thụ đi."
Nói xong, hắn lạnh lùng nhìn nàng một cái, quay người đi ra ngoài.
Mộ Cửu đương nhiên không thành thật như vậy, treo nàng lên làm gà quay, sao có thể dễ dàng rời đi?
Nàng vung tay, một chưởng hướng về cửa điện, hai cánh cửa bằng gỗ lim mạ vàng liền ầm ầm đóng lại. Nàng rút kiếm ra chém dây thừng, nhưng không biết dây thừng này chế tác bằng vật liệu gì mà chém mấy lần cũng không để lại dấu vết.
Ngao Khương quay lại, trong mắt có hỏa diễm đang thiêu đốt, bỗng bay lên không trung đánh về phía nàng.
Mộ Cửu giơ kiếm tiếp chiêu, hai người trong đại điện không nói một lời liền bắt đầu đánh nhau.
Các tướng sĩ dồn dập vây xem ngoài cửa, thấy bên trong đao quang kiếm ảnh, cát bay đá chạy, động tĩnh không nhỏ liền lập tức có người chạy đi báo cáo.
Một lúc sau, Quy Thừa Tướng được một binh sĩ đưa đến, không dừng lại một chút nào liền dùng gậy trực tiếp hất tung cửa: " Dừng tay!"
Mộ Cửu không đắc tội Ngao Khương, bị hắn ngược đãi đương nhiên sẽ không tỏ ra yếu thế! Ngao Khương không dừng thì nàng cũng không dừng, muốn đánh liền đánh đi, nàng vận linh lực sử dụng ảo thuật, chỉ thấy trong đao quang kiếm ảnh thình lình xuất hiện một mảnh sa mạc, khắp nơi mặt trời chói chang khiến không người nào có thể nhìn thẳng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.