Thượng Thần Đến Rồi [Quyển 1]

Chương 104: - Ngươi đang tránh ta




Nhưng ngay khi nàng cho rằng hắn sẽ làm chuyện đó, hắn chợt ngồi dậy, rất thanh thản ngồi một bên nhìn nàng, một tay đặt lên điểm yếu, một tay xé toạc chiếc yếm của nàng.
Lương Thu Thiền khí huyết cuồn cuộn, cuối cùng cổ họng cũng phun ra được một hơi.
Lâm Kiến Nho lại bình tĩnh cầm yếm, thay nàng lau máu: " Sư tỷ có phải đang cảm thấy chết còn dễ chịu hơn sống? Không quan trọng lắm, trước kia các ngươi cũng hay làm nhục ta như vậy." Hắn buông yếm ra, lại nói, " Có điều ngươi yên tâm, ta sẽ không chạm vào ngươi. Ta biết ngươi chung tình với chưởng môn sư bá nhiều năm, hơn nữa, ta đối với thân thể này của ngươi cũng không có hứng thú.
Lại nói, các ngươi xem thường ta thế nào, ta cũng xem thường các ngươi như vậy. Như ngươi và Cơ Vịnh Phương chẳng hạn, tặng không cho ta, ta cũng không muốn."
Ánh mắt của hắn từ đầu đến cuối đều bình tĩnh không lay động, vào lúc này thậm chí còn mang theo vài phần khinh bỉ.
Lương Thu Thiền nghe vậy, sắc mặt đương nhiên là vinh quang tột đỉnh.
Nàng ta há miệng lớn để hít thở, trên trán mồ hôi vã ra như mưa, nhưng nghe hắn nói, ngoại trừ giận dữ và xấu hổ thì cũng từ từ tỉnh táo lại.
" Ngươi nghĩ thế nào?" Nàng ta thốt lên, không nghĩ tới, nàng ta đã có thể lên tiếng.
Nhưng trên thực tế, coi như nàng ta lên tiếng cũng không giúp đỡ được là bao, nhìn dáng vẻ này của nàng ta, chẳng lẽ còn muốn người ta đến vây xem sao?!
" Ta nghĩ thế nào, sư tỷ đương nhiên là biết." Hắn cười cười nhìn cái yếm trên tay, dương môi nói, " Không nghĩ tới sư tỷ lại thông minh như vậy, đoán được là ta gϊếŧ Lâm Tiếp, ta chỉ muốn sư tỷ giúp ta bảo vệ bí mật này thôi. Nếu ngươi đồng ý, chuyện gì ta cũng không làm. Còn nếu không, ta liền đem chuyện ngươi đã song tu cùng ta truyền đến Minh Nguyên Tông..."
" Tên cầm thú!" Lương Thu Thiền bò dậy, vươn tay đoạt lấy cái yếm, không ngờ lại vồ hụt, một lần nữa ngã xuống. Nàng ngẩng đầu, nghiến răng nghiến lợi: " Nếu ngươi dám vu tội ta, ta cũng sẽ chứng minh sự trong sạch của ta cho họ xem!"
" Chứng minh thế nào?" Lâm Kiến Nho bình thản kéo nàng ta về, tay phải điểm trụ lên rốn, " Tấm thân xử nữ này sao?"
Hắn vừa nói xong, Lương Thu Thiền liền la lớn một tiếng, ngay sau đó, nàng ta liền cuộn người lại, cảm thấy đau đến thấu ruột gan! Giữa hai chân nàng tuôn ra một dòng máu, trong nháy mắt nhuộm đỏ quần nàng!
Nàng nhìn thấy máu, còn có cơn đau bị xé rách truyền tới từ bụng dưới, màu toàn thân dường như muốn chảy ngược... Hắn lại dùng chân khí phá thân xử nữ của nàng! Lần này nàng có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch!
" Ngươi đã không còn trong sạch, mà trên tay ta còn có cái này của ngươi, ngươi cảm thấy, lời ngươi nói sẽ có người tin sao? Phải biết, ta vẫn là tên nhãi vô dụng trong mắt các ngươi, mà đêm hôm đó ngươi đã từng đến phòng Lâm Tiếp, hơn nữa còn để ta ra tay, đây không phải có thể nói rõ là ngươi vốn định buông tha ta sao?"
" Ta muốn gϊếŧ ngươi!" Lương Thu Thiền như phát điên, vồ tới Lâm Kiến Nho.
Lâm Kiến Nho không chút do dự ngăn nàng ta lại, lạnh lùng đứng dậy: " Nếu sư tỷ không muốn chuyện này truyền ra ngoài liền đem quần áo đầu tóc sửa sang lại đi. Sau khi bước ra khỏi cánh cửa này, miệng hãy ngậm chặt lại. Việc này đối với cả ngươi và ta đều tốt; chủ yếu là, ngươi vẫn có thể ở bên chưởng môn sư bá của ngươi như cũ."
Nói xong, hắn thả nàng ta ra, chậm rãi bước ra ngoài.
Lương Thu Thiền nhìn tấm mành đang lay động không ngừng, đạp đổ chiếc tủ quần áo cao bằng nửa người.
Mộ Cửu ngồi trong nhà thẫn thờ gần nửa ngày, tâm tình lúc nóng lúc lạnh, các loại tư vị đều nếm đủ.
Có điều, một khi đã chấp nhận sự thật này, chuyện còn lại chính là làm sao để an bài hậu sự... Không phải ý đó, mà là sau khi một tiểu Tán Tiên vẫn luôn kề vai sát cánh cùng mình bỗng lắc mình biến hóa thành đại thần núi cao, rất nhiều chuyện không còn có thể giống như trước.
Ví dụ như vấn đề đãi ngộ, đại thần không muốn đi, nàng cũng không thể đuổi người ta đi đúng không? Nếu hắn không đi, nàng chẳng lẽ còn có thể tùy tiện đối xử với hắn như xưa? Người ta là đại thần đấy, tùy tiện nói một câu cũng có thể khiến ngươi vĩnh viễn không được siêu sinh, nàng làm sao dám manh động?
Nhưng nếu phải đãi ngộ?
Thì đãi ngộ thế nào?
Bữa cơm tối tất nhiên không được viên mãn, đặc biệt là khi Lục Áp còn thỉnh thoảng gắp đồ ăn cho nàng...
Một đại thần thượng cổ lại gắp đồ ăn cho một tiểu tiên... thậm chí còn không phải tiên như nàng! Quả là thụ sủng nhược kinh, đồ ăn chất trong bát nàng cao như núi, nhưng nàng đều không dám gặm.
Toàn bộ thời gian, nàng đều trốn trong nhà mình như một con mèo. Những ngày tiếp theo, nàng lại bận bịu chuyện tìm ra "Tinh Quân" trong miệng của tiểu hồ ly mà không rảnh quan tâm đến chuyện khác, mấy ngày sau đó không gặp mặt hắn.
Mặc dù tiểu hồ ly đã khẳng định chính xác là hung thủ đến từ Thiên Đình, nhưng Mộ Cửu cũng không xem đó là manh mối duy nhất, bởi vì ngoài trường hợp nó nghe nhầm, còn có một khả năng khác, chính là vị Tinh Quân mà đối phương nói không nhất định có liên quan đến vụ án này. Có điều, điều kiện tiên quyết vẫn là có chứng cứ rõ ràng, hiện nay cũng chỉ có thể tiến hành theo phương pháp đó.
Sau khi nàng bẩm báo về chuyện ở Thanh Khâu cho Lưu Tuấn liền đi một chuyến đến Lại bộ, không biết dùng cách gì mà thần kì có được tất cả tên tuổi và chức vị của toàn bộ các "Tinh Quân". Có điều, sau khi xem xong, Mộ Cửu cũng choáng váng, Thiên Đình có tất cả 72 Tinh Quân, mỗi người đều đảm nhiệm một chức, mà trong đó, một nửa là tu luyện mà thành, một nửa là chết rồi mới phi thăng.
Nàng cầm danh sách 36 vị tu tiên mà thành về trước, bởi vì... những người này đều xuất thân từ Xiển giáo, phù hợp hơn so với manh mối nàng đang nắm giữ trong tay.
Thế nhưng trong số 36 người đó còn phải loại bỏ một nửa, bao gồm những người mới nhậm chức không lâu, vì những người đó căn cơ chưa ổn, khả năng không lớn có thể có lá gan và điều kiện làm loại chuyện này.
Cuối cùng, nàng cầm danh sách mười hai người đến tìm Lưu Tuấn.
" Mười hai người này điều kiện từ trong ra ngoài đều vô cùng phù hợp, đương nhiệm nhiều năm, pháp lực cao thâm, giao thiệp rộng, lại có đệ tử môn đồ. Chỉ là ta không tìm được nguyên nhân họ sẽ gây ra chuyện đó, cũng không tra ra được ghi chép ra vào Nam Thiên Môn. Hiện tại không thể rõ họ có khả năng ra vào các Thiên Môn khác hay không, nhưng ta không có quyền đi đến ba Thiên Môn còn lại kiểm chứng."
Lưu Tuấn cầm danh sách đọc lướt qua, cuối cùng lôi từ ngăn kéo ra một tấm bài tử " Đi điều tra": " Ngoài ra còn có, không biết họ giấu nhiều bảo vật như vậy ở đâu. Nếu giấu ở Thiên Đình, như vậy khi ra vào nhất định sẽ bị ghi lại trong danh sách. Có điều, tứ đại Thiên Môn là do Binh bộ trực tiếp chưởng quản, những Chân Nhân chưởng quản của Binh bộ đều là đệ tử Thái Thượng Lão Quân, vô cùng hung hăng, không dễ đối phó."
Mộ Cửu nhận bài tử: " Ta sẽ cẩn thận."
Lưu Tuấn nhấp một ngụm trà, vung tay đuổi nàng ra ngoài.
Nàng cầm bài tử muốn đi đến mấy Thiên Môn khác, nào biết mới ra khỏi cửa đã bị chặn đường.
Lâm Kiến Nho đừng ở cửa rũ mắt nhìn nàng: " Ngươi đi đâu vậy?"
Mộ Cửu bởi đã đáp ứng Lục Áp rằng sẽ không lén lút tiếp xúc với hắn nên mấy ngày nay đều cố hết sức lẩn tránh, nhưng bây giờ đụng phải, cũng không thể quay đầu mà đi. Vì thế, nàng giơ bài tử trong tay lên, nói: " Thanh Khâu có manh mối, ta đi Thiên Môn điều tra một chút."
" Ngươi không muốn để ý đến ta sao?" Hắn hỏi, trong giọng nói mang theo điểm tự giễu, " Ngươi thật giống như đang cố hết sức tránh ta."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.