Thượng Thần Đến Rồi [Quyển 1]

Chương 103: - Không bằng cầm thú




Lương Thu Thiền nghe nàng ta nhắc tới Lâm Kiến Nho cũng không khỏi bước chậm lại: " Sau đó thì sao?"
" Tiên sai họ Quách đó và Lâm Kiến Nho cùng hạ giới, nào có biết chồng chưa cưới của nàng ta bị hai đạo thiên lôi đánh xuống liền bại lộ. Lúc đó Trường Diễn Tinh Quân định nghiêm trị, nàng ta nói ra việc Thanh Khâu có vấn đề mới tạm thời bảo vệ được việc xấu." Lạc Từ nói qua lời đồn đại không biết nghe được từ đâu.
" Sao nàng ta lại biết Thanh Khâu xảy ra vấn đề?" Sắc mặt Lương Thu Thiền càng nghiêm túc.
Lạc Từ cũng ngẩn người: " Nghe nói hai người họ gặp được Đế Cơ Thanh Khâu ở nhân gian, vị Đế Cơ này sống chết muốn gϊếŧ Lâm Kiến Nho, sau đó nghe nói là nhờ Bạch Hổ mà họ đang nuôi xuất hiện nên mới thoát thân. Ngươi là sư tỷ của hắn, chẳng lẽ ngươi không biết chuyện này sao?"
Lương Thu Thiền đúng là không biết!
Nàng biết Lâm Kiến Nho tại nhân giới gặp được hồng hồ ly, biết hắn muốn giải quyết vụ án Thanh Khâu với Quách Mộ Cửu, nhưng lại không biết rằng, hóa ra họ đã từng đánh nhau...
Nếu họ thật sự từng đánh nhau, vậy rõ là hắn cũng có khả năng lấy được hồ mao?
Nếu nhúm hồ mao này có được như thế, vậy Lâm Tiếp chết...
Nàng đột nhiên nhớ tới góc áo lộ ra trong phòng Lâm Tiếp, Cơ Mẫn Quân là người cực kì nghiêm cẩn, đến đệm giường cũng không cho người khác làm, làm sao có thể sơ ý để quần áo bị kẹp trong cửa tủ đây?
Đột nhiên, nàng rùng mình một cái, đột nhiên quay đầu, chạy về phía Đông đường!
Sau khi Mộ Cửu rời đi, Lâm Kiến Nho liền tĩnh tọa điều nội tức, phát hiện ra kinh mạch quả nhiên đã thông suốt, hơn nữa Đại Mãn Kim Đan cũng đã từ từ được hấp thu vào trong đan điền. Nguyên Anh mới kết thành như ẩn như hiện, chỉ cần thêm một thời gian nữa chắc chắn sẽ thành hình. Lúc trước Mộ Cửu có tặng hắn một cuốn sách khí thượng nguyên anh, so với lúc trước quả là dễ dàng hơn không ít.
Tâm trạng đương nhiên là cao hứng, nhưng sau khi cao hứng xong liền không khỏi nghi hoặc.
Hắn chưa từng nghe qua trường hợp một lần tấn hai cấp, hắn biết mình sẽ nhanh chóng kết đan, bởi vậy không thấy kì quái, nhưng từ Kết Đan đến Nguyên Anh là một quá trình không ngắn, trong đó còn cần các loại tu luyện khắc khổ mới thành, tại sao Lục Áp cản cho hắn ba đạo thiên lôi, trong chớp mắt hắn đã thành Nguyên Anh?
Đương nhiên hắn biết, linh lực trong cơ thể hắn nếu không đến Nguyên Anh thì căn bản không thể điều động, muốn giữ mạng cho hắn thì chỉ có thể lên tới Nguyên Anh. Nhưng, mấu chốt là tại sao Lục Áp lại thay hắn làm được? Hắn làm sao lại có bản lĩnh này?
" Lâm Kiến Nho!"
Đang ngồi xếp bằng suy tư, cửa phòng đang khép hờ bị đẩy ra cực mạnh.
Lương Thu Thiền lạnh lùng tiến vào, chỉ thẳng vào mặt hắn: " Có phải ngươi đã gϊếŧ Tứ sư thúc?!"
Lâm Kiến Nho nhìn nàng ta một lát, chậm rãi bước xuống giường: " Thiền sư tỷ đang nói gì vậy, ta không hiểu."
Lương Thu Thiền không nói hai lời, một chưởng bổ về phía hắn.
Nhưng Lâm Kiến Nho hôm nay nào còn là Lâm Kiến Nho lúc trước?
Chưởng phong của Lương Thu Thiền mới xuất hiện, hắn đã dương tay đánh nàng bay về phía vách tường đối diện, không chỉ không thể động đậy, ngay cả khí tức cũng loạn lên một phần!
Lương Thu Thiền trợn mắt, nửa ngày mới ngồi dậy được: " Ngươi làm sao, làm sao lại có linh lực mạnh mẽ như vậy? Tại sao lại lợi hại như vậy?!"
Hắn rõ ràng mới Trúc Cơ, hơn nữa linh căn chưa tịnh, mà nàng rõ ràng đã tiến vào Kết Đan kỳ hai trăm năm có thừa, làm sao lại không tiếp nổi một chưởng của hắn? Dáng dấp của hắn như vậy rõ ràng đã không còn là Trúc Cơ, hắn tấn cấp rồi! Thực lực hiện tại của hắn còn cao hơn nàng!
" Ngươi dùng Đại Mãn Kim Đan của Tứ sư thúc?!" Nàng bò lên, trong mắt đều là kinh hãi, Lâm Tiếp quả nhiên là bị hắn gϊếŧ, Đại Mãn Đan quả nhiên là do hắn lấy! Hắn lại vì lợi ích riêng mà gϊếŧ cha!
Nàng run rẩy chỉ vào hắn: " Ta muốn trở về nói cho sư phụ, ta muốn đi cáo trạng với Tuần Sát Ty, ta muốn vạch trần ngươi!"
Nàng vừa nói vừa phóng nhanh ra ngoài!
Ánh mắt Lâm Kiến Nho chuyển lạnh, thân hình lóe lên, một khắc đã kéo được nàng trở lại, một tay như vuốt ưng bóp chặt họng nàng.
Mặt Lương Thu Thiền trong nháy mắt đỏ rực, sau đó tím tái, tia lãnh ngạo trong mắt đã bắt đầu có chút hoảng sợ.
Mà sát cơ trong mắt Lâm Kiến Nho ngày càng rõ ràng.
Nàng chưa bao giờ biết tên oắt con vô dụng đó cũng có ngày áp chế được nàng! Hiện tại nàng không có đường trốn!
" A Thiền? A Thiền?"
Ngoài cửa truyền đến âm thanh ngọt ngào của Lạc Từ, lập tức đem sự tuyệt vọng của nàng kéo lại một chút!
Là Lạc Từ đến! Nàng vậy mà lại theo tới!
Nàng phải tìm cách cầu cứu, bằng không chắc chắn sẽ chết ở chỗ này!
Lâm Kiến Nho nghe được âm thanh này, lông mày cũng nhíu chặt.
Đã có người tìm đến đây, vậy cũng rõ là có người biết Lương Thu Thiền đã tới nơi này, nếu hắn gϊếŧ nàng, quay đi quay lại sẽ không bưng bít được.
Hắn cho rằng đã gϊếŧ Lâm Tiếp không chê vào đâu được, nhưng Lương Thu Thiền lại đoán ra.
Đến khi người của Minh Nguyên Tông tỉnh táo lại, chỉ sợ nghi ngờ sẽ rơi vào hắn, bởi hắn dị thường tấn liền một lúc hai cấp, cũng bởi hắn từng đánh nhau với Mộ Dung Liễu Diệp.
" A Thiền?"
Âm thanh đã đến cửa.
Lạc Từ sợ là sẽ lập tức tiến vào!
Hắn nhìn Lương Thu Thiền đang kịch liệt giãy giụa, mạnh mẽ đánh ngất nàng giấu vào buồng trong, sau đó điều chỉnh nét mặt, bước ra mở cửa: " Thiền sư ty đã đi rồi."
" Đi rồi?" Lạc Từ nghi ngờ nhìn vào trong phòng.
Lâm Kiến Nho nghiêng người, cho nàng ta nhìn đủ.
Nàng ta cũng biết ý, nói như muốn che giấu: " Vậy ta đi lấy cơm giúp nàng." Nói xong liền quay người đi ra ngoài.
Lâm Kiến Nho chờ cho đến khi nàng ta biến mất ngoài cửa mới quay vào buồng trong.
Lương thu Thiền đã tỉnh lại, đang bò lên từ dưới đấy, ánh mắt phẫn nộ hoảng sợ trừng hắn: " Lâm Kiến Nho là bạch nhãn lang! Đao phủ thủ! Súc sinh, không bằng cầm thú..."
Lâm Kiến Nho thản nhiên kéo nàng lên, ôm chặt vào lòng, đưa tay lên nắm cằm của nàng: " Ngươi vừa nói ta không bằng cầm thú, không bằng ta làm vài chuyện mà chỉ cầm thú mới làm nhé!"
Hắn đẩy Lương Thu Thiền ngã xuống đất, quỳ giữa hai chân nàng xé toang xiêm y, chỉ để lại độc chiếc yếm màu đỏ bạc.
Lương Thu Thiền giãy dụa như phát điên, thế nhưng sao có thể đấu thắng được thân nam nhân, hơn nữa còn là nam nhân giờ đã mạnh hơn nàng rất nhiều?
"Lâm Kiến Nho! Thả ta ra!"
Lâm Kiến Nho vận chân khí chặn họng nàng lại, điểm á huyệt.
Thanh âm của hắn đầy châm chọc: " Có phải Thiền sư tỷ xưa nay không nghĩ tới thân thể của ngươi cũng sẽ bị một tên con riêng đê tiện như ta đụng vào? Ngươi cho tới nay hẳn cũng không nghĩ tới xiêm y của ngươi sẽ do tên con riêng không bằng cầm thú là ta cởi ra? Khi trước không để ý đến sư tỷ, hóa ra sư tỷ lớn lên cũng không tệ."
Kêu gào không được, Lương Thu Thiền càng thêm giận dữ và xấu hổ, nàng liều mạng muốn lên tiếng, nhưng hoàn toàn không có cách nào làm được. Bởi phẫn nộ, trong mắt nàng xuất hiện sự điên cuồng, làn da phiếm hồng, thân dưới bị hắn áp sát vào cũng run lên không dứt.
so8iE


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.