Thương Long Chiến Thần - Tô Trường Phong

Chương 13: Quỳ xuống đất cầu xin tha thứ




Chỉ thấy, tổng cục trưởng cục công an Hàng thành dẫn theo bảy cục trưởng của toàn thành phố vội vàng đứng ở cửa.
Khi Thái Tuấn nhìn thấy một màn trong phòng thẩm vấn, hai chân ông ta mềm nhũn, thiếu chút nữa ngã quy xuống đất!
Đường đường là một Thương Long Chiến Thần thế nhưng bị người của ông ta bắt, còn còng ở trên máy thẩm vấn......
“Tổng trưởng, sao ngài lại tới đây......”
Nhìn thấy Thái Tuấn, Ngô Cương lập tức đứng lên, nghênh đón.
Thái Tuấn chính là tổng cục trưởng cục công an của toàn thành phố, mà Ngô Cương chỉ là một đại đội trưởng khu Hạ Sa, địa vị cách xa nhau một trời một vực.
Tuy nhiên.
Ngô Cương vừa đi tới trước mặt Thái Tuấn, đã bị Thái Tuấn cho ăn một bạt tai.
Bốp! "Đồ khốn nạn"
“Là ai cho cậu lá gan làm như vậy!”
"Tổng trưởng, tôi... Ngô Cương đầu đầy mồ hôi, đáy lòng hoang mang không rõ chuyện gì đang xảy ra.
“Tôi nói cho cậu biết, vị này là Thương Long......
Nhưng không đợi Thái Tuấn nói xong, đã bị Tô Trường Phong dùng ánh mắt ngăn lại, Thái Tuấn nhất thời ngậm miệng.
Răng rắc!
Chỉ thấy, hai tay Tô Trường Phong nhẹ nhàng dung lực, còng tay nhất thời hóa thành mảnh vụn.
Hắn buông lỏng bả vai, đứng lên, nhìn về phía Ngô Cương. Con ngươi Ngô Cương thiếu chút nữa bay ra ngoài.
Thì ra, người ta chỉ là không muốn thoát ra mà thôi, nếu không, bằng thực lực của hắn, cho dù tàn sát toàn bộ cái đồn công an be bé này, cũng không thành vấn đề...
Liên tưởng đến những lời Thái Tuấn vừa muốn nói được nữa chừng, trong đầu của tên đội trưởng lập tức hiểu ra, vừa rồi tổng cục trưởng muốn nói là: Thương Long Chiến Thần!
“Tôi nói rồi, muốn định tội tôi, anh không đủ tư cách." Tô Trường Phong thản nhiên nhìn về phía Ngô Cương.
Ngô Cương lúc này, đầu đầy mồ hôi lạnh.
Hai chân hẳn mềm nhũn, bùm một tiếng, quỳ trên mặt đất!
“Ngô Cương, bái kiến chiến thần!”
Khoảnh khắc Ngô Cương quỳ xuống, Tôn Lượng cũng quỳ phịch xuống đất.
"Tôn Lượng nghe rất rõ ràng, Ngô Cương vừa rồi gọi đối phương là - chiến thần!
Bất kể là vị chiến thần nào, đều là loại nhân vật nhỏ như bọn họ không thể trêu vào.
Nghĩ đến lúc trước mình không chỉ ngang ngược đối với Tô Trường Phong, còn đẩy vợ chiến thần bị thương, Tôn Lượng sợ đến choáng váng nói không nên lời, lần này mười tám đời nhà hắn tiêu rồi.
Hắn bò đến trước mặt Tô Trường Phong, bùm bùm, đầu dập liên hồi xuống dưới nền đất lạnh lẽo.
xin Chiến Thần tha cho tôi...... van cầu ngài, tha ột con đường....."
Tô Trường Phong thản nhiên nhìn hẳn: "Tôi nói rồi, thế mà các người không tin.”
Lúc này, Tôn Lượng không kiềm được sợ hãi trong lòng, hai chân run rẩy, một chất lỏng tanh hôi, theo đó chảy ra.
Thăng này sợ vãi đái rồi.
Dám đắc tội Thương Long Chiến Thần, Thái Tuấn há có thể tha cho bọn họ.
Khi Tô Trường Phong cùng đám người Thái Tuấn đi ra khỏi đồn, Mặc Ảnh và Phá Quân lập tức chạy đến nghênh đón.
“Phong ca.” “Phong ca.”
Tô Trường Phong nhìn về phía bọn họ: "Là các ngươi gọi bọn họ tới?"
Phá Quân liếc Thái Tuấn một cái, nói: "Thuộc hạ không gọi Thương Long quân tới tàn sát cái ổ của ông ta, đã cho ông ta mặt mũi rồi:
Thái Tuấn vẻ mặt sợ hãi, vội vàng kiểm điểm nói: "Vâng vâng, Phá Quân đại nhân nói rất đúng. Là tôi không quản tốt thủ hạ của mình, tôi nhất định sẽ kiểm điểm sâu sắc”
Tô Trường Phong nói: "Đủ rồi, mấy người kia đã bị trừng phạt. Việc này dừng ở đây đi.”
“Cảm ơn đại nhân!" Trong lòng Thái Tuấn thở phào nhẹ nhõm, giống như sống sót sau tai nạn.
“Đi, về nhà." Tô Trường Phong nói. “Vâng!" Trên đường, trong xe.
Tô Trường Phong ngồi ở hàng sau, trầm giọng nói: "Hai người có nhìn thấy Thanh Ca không?"
“Mặc Ảnh lắc đầu. Không có, lúc chúng thuộc hạ tới, cửa không khóa, nhưng cũng không thấy chị dâu.”
“Cái gì?" Tô Trường Phong chấn động.
“Kiểm tra cho tôi, Thanh Ca và Tô Tô đi đâu rồi?”
“Vâng”
Tại Nhà họ Tống.
Thân ảnh Tô Trường Phong xuất hiện trước cửa Tống gia. Hắn sửa sang lại quần áo một chút, chuẩn bị đi vào.
Nhưng vừa tới cửa, lại bị bảo vệ canh cửa Tống gia ngăn lại.
“Đứng lại!" Bảo vệ mập lạnh lùng nói. Người này là thân thích phương xa của lão phu nhân Tống gia, ở Tống gia ăn chực mười mấy năm, là một con chó
điển hình.
Tô Trường Phong nói: "Tôi là chồng của Tống Thanh Ca, tới đây tìm cô ấy và đứa bé”
Bảo vệ mập đảo tròng mắt, "Ồ? Cậu chính là tên phế vật mà Tống Thanh 0a lấy à?”
“Chậc chậc, tôi nói này, sao cậu lại không biết xấu hổ như vậy, đến Tống gia làm gì, xin cơm ăn sao!”
“Mau cút đi!" Xoẹtl Đáy mắt Tô Trường Phong chùng xuống.
"Tên bảo an mập cười lạnh một tiếng: "Nếu như sĩ diện như vậy, có gan về sau đừng tới Tống gia!"
Bốp! "Tô Trường Phong cho hắn ăn một bạt tai, nhưng hắn lỡ tay dùng sức hơi quá dẫn đến miệng tên bảo an chảy đầy máu.
“Chuyện của Tống gia, còn chưa tới phiên một tên bảo vệ xen vào."
“Còn dám lảm miệng, tao sẽ giết mày!”
Một cỗ uy áp bàng bạc, đột nhiên tản ra, tựa như cự thạch vạn cân, đánh về phía bảo vệ, ép tới mặt hắn đỏ bừng,đến hít thở cũng có chút khó khăn.
Tô Trường Phong thu lại uy áp, chuẩn bị đi vào trong.
Nhưng lúc này, bảo vệ lại nói: "Tô tiên sinh. nhân mang theo các vị Tống gia đi ra ngoài r
.. Lão phu
Tô Trường Phong sửng sốt.
“Thanh Ca cũng cùng đi ra ngoài sao?”
Bảo vệ chớp mắt, "Tôi nghe người khác nói, đại tiểu thư vì cứu cậu, đồng ý đi với Tân tổng một đêm. Hơn một giờ trước, cô ấy đã bị đưa đi”
Bùm!
Tống Thanh Ca vậy mà vì cứu hản, lựa chọn hy sinh chính mình? Sao cô lại ngốc như vậy!
Tô Trường Phong lòng nóng như lửa đốt, lập tức gọi điện thoại cho Mặc Ảnh.
Mặc Ảnh, Thanh Ca sợ là sắp xảy ra chuyện! Lập tức tìm địa chỉ tập đoàn Tân thị cho tôi!
“Vâng!" Trong vòng một phút, Mặc Ảnh đã gửi địa chỉ cho "Tô Trường Phong...
Tập đoàn Tân thị, văn phòng tổng giám đốc. "Tổng giám đốc Tân Nham đang ngồi trên sô pha trong văn phòng, vừa uống rượu vang đỏ, vừa thưởng thức mỹ nữ cực phẩm trước mắt.
Người đẹp này, chính là Tống Thanh Ca.
Trước khi đưa Tống Thanh Ca tới bồi Tân Nham, lão phu nhân ép cô thay bộ váy màu đen gợi cảm, lúc này trên người "Tống Thanh Ca lộ ra đường cong chữ s, đùi ngọc thon dài, tản ra sáng bóng mê người.
"Tân tổng, vừa rồi đánh golf, ngài có vui không?" Tống Thanh Ca ngồi ở đối diện hắn, trong lòng cân nhắc như thế nào mới có thể mau chóng thoát thân.
Vừa rồi, cô cùng Tân Nham đi đánh golf hơn một tiếng. Bởi vì có những người khác ở đây, Tân Nham cũng không tìm
được cơ hội chiếm tiện nghi của cô.
"Tân Nham nhấp một ngụm rượu vang, cười lạnh hai tiếng: "Tống Thanh Ca, không phải cô muốn đi chứ?”
“Tôi nói cho cô biết, đêm nay cô chính là người của tôi. Tôi bảo cô làm gì thì cô phải làm đó. Nếu không, ba ngàn vạn tiền vi phạm hợp đồng của Tống gia các người, một đồng cũng không thể thiếu.”
Tân Nham này, cũng không phải là người tốt lành gì.
Hắn không chỉ có danh hảo sắc, thủ đoạn làm ăn cũng có chút tàn nhẫn, thường xuyên quyt nợ, gài bẫy người khác.
"Tống Thanh Ca hít sâu một hơi, tuy răng cô đồng ý đến bồi Tân Nham, nhưng nội tâm vẫn hết sức kháng cự.
“Tân tổng... có thể đổi điều kiện khác không?” Ánh mắt Tân Nham lạnh lẽo.
Hẳn đột nhiên giơ tay phải lên ra hiệu cho Tống Thanh Ca tiến lại gần.
Xoẹtl

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.