Thương Long Chiến Thần - Tô Trường Phong

Chương 12: Ngươi Không Đủ Tư Cách




Mọi người Tống gia đều cảm thấy khó thở. Trong hôn lễ của con gái Bäc Thiên Vương, trước mặt
mọi người giết em trai hẳn, Bắc Thiên Vương chỉ sợ phải tru liệt cửu tộc của hẳn mới đúng!
“Người cả gan làm loạn này là ai vậy?" Tất cả mọi người Tống gia đều sợ đến phát run vội vàng hỏi.
Ánh mắt Tống Khải, rơi vào trên thân ảnh nho nhỏ trong góc kia: "Người kia, chính là cha của đứa nghiệt chủng này-- "Tô Trường Phong!"
“Cái gì?!”
Tất cả mọi người đều chấn kinh.
“Tô Trường Phong. như vậy?”
Tô Trường Phong lại gây ra đại họa
Lão phu nhân nhíu chặt mày, như gặp phải Khải nói không sai, Tống gia ta tiêu rồi, hoàn toàn tiêu rồi!
"Nếu Bắc Thiên Vương biết, Tô Trường Phong và Tống gia chúng ta quan hệ, nói không chừng sẽ giận cá chém thớt, trút xuống người Tống gia chúng ta. Bây giờ phải làm sao cho. phải, như thế nào cho phải..."
Mọi người Tống gia sắc mặt tối tăm, lâm vào trầm tư.
Mà đúng lúc này, Tống Thanh Mạn bên cạnh, bỗng nhiên nói: "Bà nội, con có chủ ý hay, nói không chừng không để Bắc Thiên Vương giận chó đánh mèo, có lẽ ông ta còn có thể cảm tạ chúng ta nữa."
Lão phu nhân vội vàng nói: "Chủ ý gì?”
Tống Thanh Mạn dán vào tai lão phu nhân: "Bà nội, nếu nghiệt chủng này là con gái của Tô Trường Phong, vậy không bằng chúng ta đưa nó cho Bắc Thiên Vương xử trí. Ba nó giết em trai người ta, người ta khẳng định không tha cho cả nhà nó. Chúng ta chủ động đưa nghiệt chủng qua cho bọn họ xử trí, Bắc Thiên Vương xem như nợ Tống gia chúng ta một ân tình”
Nghe được lời của cô ta, ánh mắt lão phu nhân nhất thời phát sáng
Thanh Mạn, chủ ý này của con hay lắm.
“Đề nghị của Thanh Mạn rất tốt, tôi hoàn toàn ủng hộ." "Tống Thế Ân tỏ thái độ.
“Bà nội, con cũng đồng ý."Tống Khải nói:"Như vậy là dễ cho cả nhà Tô Trường Phong rồi.”
“Nhanh, chuẩn bị xe cho tôi, tôi muốn tự mình đưa tên nghiệt chủng này qua đó." Lão phu nhân nghĩ đến cơ hội nịnh bợ Khâu Thiên Giang, trong lòng nhất thời kích động.
“Vâng, bà nội." Khóe miệng Tống Thanh Mạn nhếch lên một nụ cười thắng lợi.
Tống Thanh Ca a Tống Thanh Ca, không phải cô vẫn luôn xinh đẹp hơn tôi, ưu tú hơn tôi sao? Ha hả, hiện tại tôi hủy đi con gái cô, tôi xem về sau cô còn dám so sánh với tôi nữa hay không.
Sau đó, Tống gia đưa Tô Tô lên xe, lão phu nhân tự mình dẫn mọi người đến Khâu gia...
Ngõ Đồng Lý.
Một chiếc xe việt dã màu xanh lá cây, dừng cách đó không xa.
Mặc Ảnh và Phá Quân lần lượt mang theo một cái túi thật †o, xuống xe. Trong túi chứa đầy các loại đồ dùng sinh hoạt.
“Phong ca, chị dâu, chúng tôi đã trở lại." Phá Quân hẳng giọng hô.
Cửa chính nhà không khóa, nhưng không có người đáp lại.
Hai người đi vào.
“Hả? Phong ca và chị dâu hình như đều không có ở đây." Phá Quân để túi xuống, nghỉ hoặc nói.
“Em gọi điện thoại cho anh Phong." Mặc Ảnh lấy điện thoại ra, liên lạc với Tô Trường Phong, lại phát hiện điện thoại của Tô Trường Phong tắt máy.
“Điện thoại của lão đại tắt máy rồi" Mặc Ảnh nhìn thoáng qua Phá Quân, kinh ngạc nói.
Phá Quân đi tới cửa, ngẩng đầu, nhìn lướt qua xung quanh.
"Mặc Ảnh, nơi này có camera. Cậu hack vào mạng, video. theo dõi hẳn là có thể nhìn thấy chuyện gì xảy ra."
“Được”
Sau đó, Mặc Ảnh lấy máy ra, nhanh chóng xâm nhập vào hệ thống quản lý thành phố Hàng Thành.
Một phút sau, cô buông máy tính xuống, nhìn về phía Phá Quân: “Phong ca bị người của đồn cảnh sát mang đi. Người của đồn cảnh sát, còn đả thương chị dâu.”
Bùm!
Phá Quân vừa nghe, lửa giận trong lòng hừng hực bốc cháy.
Cục tuần tra Hàng Thành! Lớn gan lớn mật a!
Không chỉ bắt Thương Long Chiến Thần, còn đả thương vợ của Chiến Thần!
Cục công an Hàng Thành, muốn chết sao!
Nói xong, hẳn cùng Mặc Ảnh bước nhanh ra khỏi cửa lớn, lên xe.
Trên xe, Phá Quân lấy điện thoại mã hóa ra, bấm một dãy số.
Gọi điện thoại cho tổng cục trưởng cục công an.
Không đến nửa phút, bên trong ống nghe vang lên một đạo cung kính giọng nam: "Phá Quân đại nhân, tôi là Tổng cục trưởng cục công an Thái Tuấn, ngài tìm tôi?"
Phá Quân và Mặc Ảnh mặc dù là người thân cận của Tô Trường Phong, nhưng kỳ thật, bọn họ đều là chuẩn chiến tướng bốn sao!
Đủ để sánh ngang với chức phó chủ tịch tỉnh!
Người phụ trách công an ở Hàng Thành, ở trước mặt bọn họ chỉ là con kiến mà thôi.
Phá Quân trầm giọng nói: "Thái Tuấn đúng không, ông nghe cho kỹ. Thủ hạ của ông đã bắt lão đại chúng tôi đi rồi, trong vòng hai mươi phút, nếu ông không đem lão đại chúng tôi thả ra, ông đây dẫn theo Thương Long Quân, tàn sát hang ổ của ông!"
Nói xong, hẳn liền cúp điện thoại!
Thái Tuấn nghe điện thoại xong, trong lòng run cầm
Thân là tổng trưởng cục công an Hàng Thành, hẳn hiểu rõ cục diện chính trị của Đại Hạ hơn người bình thường một chút. Cho nên, ông ta cũng biết, lão đại trong miệng của Phá Quân là ai.
Đây chính là quân chủ của trăm vạn Thương Long quân, vì Đại Hạ lập xuống chiến công hiển hách - Thương Long Chiến Thần!
Mà người của mình, lại bắt Thương Long Chiến Thần...... Khó trách Phá Quân muốn diệt hang ổ của ông ta!
Thái Tuấn không kịp lau mồ hôi, bảo thư ký dùng tốc độ nhanh nhất mở cuộc họp video cho cục trưởng của các khu vực.
"Đầu nghe cho kỹ, tôi cho mọi người mười lăm phút, trong thời gian mười lăm phút phải tìm được Tô Trường Phong, tìm không thấy người thì vị trí cục trưởng từng khu cũng đừng ngồi nữa!"
Hàng Thành, cục công an khu Hạ Sa.
Tô Trường Phong bị đưa vào phòng thẩm vấn.
Loại thủ đoạn chắp hai tay sau lưng này vô cùng ác độc. Nếu không kiễng chân lên, hai tay nhất định sẽ bị còng đến chảy máu.
Hiển nhiên, đây là sự trả thù của Tôn Lượng.
“Tôi xem ở chỗ này cậu còn hống hách được nữa không?" Tôn Lượng cười lạnh hai tiếng, đẩy cửa đi ra ngoài.
Không bao lâu, hẳn mang theo một người, đi vào.
Người tới chính là đại đội trưởng của cục công an - Ngô Cương.
Lại nói, mệnh lệnh đi bắt Tô Trường Phong, chính là Ngô Cương ra lệnh.
Tống Thế Ân và hắn là bạn tốt nhiều năm, cho nên sau khi nhận được điện thoại của Tống Thế Ân, liền lập tức an bài
người đi bắt Tô Trường Phong.
“Cậu biết tội không?" Ngô Cương ngồi bên cạnh thẩm vấn, lạnh lùng nhìn Tô Trường Phong.
Tô Trường Phong thản nhiên nói: "Tôi có tội gì? Các người muốn gán tội cho tôi sao?”
Ngô Cương hừ lạnh một tiếng. “Tiểu tử, đừng quá ngông cuồng. Cậu không chỉ cố ý làm người khác bị thương, còn bị tình nghi cản trở công vụ. Chỉ
bằng hai điều này, cậu có thể ngồi tù mười năm!”
“Tiểu Lượng, bảo hẳn ký tên vào biên bản.” Hẳn nháy mắt ra hiệu với Tôn Lượng.
Tôn Lượng lập tức ngầm hiểu, đem một bản ghi chép đã chuẩn bị sẵn đặt trước mặt Tô Trường Phong.
Tô Trường Phong xem xong ghi chép, nở nụ cười.
Người còn chưa tới, ghi chép đã chuẩn bị xong trước? Đây rõ ràng là đào xong hố, để cho hắn nhảy vào mà.
Nếu hắn ký tên, tương đương với thừa nhận hai tội danh cố ý hành hung và cản trở người thi hành công vụ.
“Nhìn cái gì mà nhìn, ký biên bản đi, nhanh lên!" Tôn Lượng chỉ vào mũi Tô Trường Phong, lạnh lùng nói.
“Chỉ bằng các ngươi, cũng muốn định tội cho tôi?”
Tô Trường Phong bỗng nhiên nở nụ cười, nhìn ánh mắt của hẳn, gắn từng chữ nói: "Các ngươi, đủ tư cách sao?"
Xoẹtl
Ngô Cương giận dữ.
“Cậu rất nhanh sẽ biết, tôi có đủ tư cách hay không. Tôi nói cho cậu biết, lần này cho dù Thiên Vương có tới, cũng
không cứu được cậu đâu!”
Mà đúng lúc này, bên ngoài bỗng nhiên vang lên một trận tiếng bước chân dồn dập.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.