Thước Kiều Tiên

Chương 65:




Diêu Mạn Kinh đành phải đứng lại, nhìn hắn gượng cười nói: “Đầu ta hơi đau, muốn nằm nghỉ một lát, không cần gọi ta ăn cơm.”
Hạ Thiên Hộ vươn bàn tay thô ráp đen nhánh ra sờ sờ cái trán trắng nõn nhẵn nhụi của nàng, lần này Diêu Mạn Kinh thật sự có chút đau đầu.
Ánh mắt Hạ Thiên Hộ cũng có vẻ rất ân cần, nói: “Đau lắm sao? Để ta giúp nàng xoa bóp một lát.”
Diêu Mạn Kinh vội nói: “Không cần đâu, chàng bận rộn cả ngày cũng mệt rồi, ta nằm nghỉ một lát là ổn thôi.”
Hạ Thiên Hộ nói: “Có gà rừng tươi buổi sáng mới đưa tới, ta gọi người nấu chén canh, tốt xấu gì nàng cũng phải ăn vài miếng.”
Diêu Mạn Kinh nói: “Vậy chàng cứ bảo người làm giữ đó, đợi ta dậy rồi sẽ ăn sau.” Dứt lời, nàng xoay người rời đi, khóe mắt lướt qua vẻ mất kiên nhẫn, giống như phản quang trên mũi tên.
Hạ Thiên Hộ muốn nói lại thôi, nhìn bóng lưng yểu điệu của thê tử đi xa, hắn nở nụ cười khổ. Mặc dù nàng không bằng biểu muội – thiên kim tuyệt sắc của Lỗ tri phủ, nhưng cũng là một mỹ nhân mềm mại. Hắn tự biết dung mạo mình thô bỉ, không xứng với nàng, cũng không trách nàng ghét bỏ mình.
Người ta hay bảo ‘tinh thành sở chí, kim thạch vi khai’*, hắn thầm nghĩ cứ cố gắng đối xử tốt với nàng, rồi một ngày nào đó cũng có thể công phá cánh cửa trong lòng nàng, nhận được tình yêu của nàng.
(*tinh thần sở chí, kim thạch vi khai: thực sự thành tâm thì có thể cảm động được trời đất, dù là vàng đá cũng mở ra.)
Nhưng năm năm trôi qua, hắn dường như không nhìn thấy một chút hy vọng nào.
Cuối cùng cũng thoát khỏi hắn, Diêu Mạn Kinh vào phòng nằm nghỉ, thở hắt ra một hơi mệt mỏi. Nhìn ánh sáng dần tối trên cửa sổ, màn đêm lại sắp phủ xuống, nàng thật sự rất hy vọng hắn sẽ đi tìm nữ nhân khác để ngủ cùng.
Nàng vốn không phải là nữ nhân rộng lượng, nhưng lại bị hắn ép đến bước này, thật buồn cười làm sao. Lúc nhỏ nàng một lòng muốn gả cho một lang quân tuấn tú, kiểu ngọc thụ lâm phong mà trong thơ từng viết. Rồi đêm tân hôn, nhìn thấy vẻ ngoài của hắn xong, nàng chẳng khác gì bị một chậu nước đá hắt vào mặt, tâm như tro tàn.
Nhớ lại trong năm năm gả cho hắn, hắn đối xử với nàng cũng không tệ, nàng lại không biết mình làm sao trải qua được. Mỗi lần hắn muốn làm chuyện đó, nàng cứ thấy ghê tởm muốn ói, chỉ muốn chết quách đi cho xong chứ không tha thiết sống nữa.
Cuộc sống như vậy khi nào mới kết thúc đây? Diêu Mạn Kinh dùng khăn màu xám xịt che mặt, trước mắt hiện ra một đôi đồng tử hàn tinh, sống mũi anh tuấn, đôi môi đỏ tươi, là mặt tiểu sinh trên sân khấu kịch.
Nếu Hạ Hùng có dáng vẻ này thì thật tốt biết bao. Suy nghĩ này vừa nảy sinh, Diêu Mạn Kinh liền nghĩ tới Tưởng Dung Đan trong tay Lữ Đại, tựa như được cứu thoát khỏi tình thế tuyệt vọng, trong mắt lấp lánh tia sáng.
Đây chắc chắn là ông trời rủ lòng thương, ban cho nàng tiên đan cứu mạng, nếu không sao lại để nàng gặp được?
Hai ngày sau, Giang Bình đang muốn ra ngoài thì một chiếc kiệu nữ dừng ở đầu cửa, nha hoàn nhấc rèm kiệu lên, một phụ nhân mặc hoa phục bước ra.
Giang Bình tiến lên chắp tay thi lễ, nói: “Xin hỏi nương tử hạ cố là có việc gì sao?”
Diêu Mạn Kinh đánh giá hắn, trong lòng reo hò: Một nhân vật tuyệt vời, cho dù là Lê Viên trong nghề cũng không tuấn tú như hắn, khó trách người hay yêu đều thích, trên mặt lại cười nói: “Giang công tử, ta họ Diêu, là biểu tỷ của Lỗ tiểu thư, ngày trước từng gặp qua lệnh chính* ở Ngọc Nhuy Lâu, hôm nay rảnh rối muốn đến tìm nàng trò chuyện, không biết có tiện không?”
(*lệnh chính: vợ của bạn.)
Giang Bình không muốn Lữ Đại tiếp xúc với những quan thái thái này, nhưng người ta đã tìm đến cửa, hắn đành phải khách sao mời nàng vào trong, sau đó bản thân lại đến Dũng Kim Môn xem hàng hóa.
Lữ Đại nhận lễ vật của Diêu Mạn Kinh, thấy nàng ta đến thì ngược lại rất vui mừng. Sau khi chủ và khách vào đại sảnh uống một chén trà, Diêu Mạn Kinh ôn hòa nói: “Giang công tử là người buôn bán đồ cổ, chắc hẳn trong nhà các ngươi có không ít bảo bối, có thể cho ta mở rộng tầm mắt được không?”
Lữ Đại nói: “Chút đồ vặt của Hàn gia làm sao lọt vào mắt phu nhân được chứ?” Vừa nói nàng vừa đứng lên, dẫn nàng ta đi xem.
Giang Bình là một người cực kỳ chú trọng, bình hoa lư hương và bàn ghế bình phong trong chính phòng đều là đồ tinh xảo, trên tường còn treo tranh chữ đàn cổ, trên bàn bày nghiên mực giấy bút cổ, trên giá sách chất đầy các loại sách, trông không giống thương nhân một chút nào.
Diêu Mạn Kinh tán thưởng một phen, cầm tay Lữ Đại thấp giọng nói: “Hôm nay ta đến, thực sự là có việc muốn nhờ vả.”
Lữ Đại hiểu ý, cho hạ nhân lui ra rồi nói: “Phu nhân nói đi.”
Diêu Mạn Kinh nhìn nàng, giống như người chết đuối bắt được một cọng rơm cứu mạng, buồn bã nói: “Hạ Hùng tướng mạo xấu xí, từ khi gả cho hắn, ta sống không bằng chết, chỉ có Tưởng Dung Đan mới có thể cứu ta ra khỏi biển khổ này. Ta van xin ngươi, hãy bán Tưởng Dung Đan cho ta đi!”
Tưởng Dung Đan chỉ là đan dược được các đạo sĩ luyện ra trong lúc rảnh rỗi, cũng không có tác dụng đứng đắn gì. Lữ Đại tới Hải thị chơi, nhìn thấy nó thì cảm thấy thú vị, bèn mua một bình, không ngờ lại bị Diêu Mạn Kinh coi như cọng rơm cứu mạng, nàng thật sự rất bất ngờ.
Nhìn Diêu Mạn Kinh sửng sốt một lát, nàng sinh lòng đồng cảm, lựa lời khuyên nhủ: “Diêu phu nhân, đây dù sao cũng không phải kế lâu dài, nếu người thật sự không thể chịu đựng được Hạ Thiên Hộ thì hòa ly với hắn là được mà?”
Diêu Mạn Kinh cười khổ nói: “Hòa ly? Tình cảnh của những người như bọn ta chỉ sợ là ngươi không rõ. Gia phụ làm quan trong triều nên có tới lui với Hạ công công, ta cùng lắm chỉ là quân cờ để hắn làm lung lạc Hạ công công, nào có quyền hòa ly chứ!”
“Chuyện này….” Lữ Đại vẫn cảm thấy dựa vào Tưởng Dung Đan để lừa mình dối người không phải là cách, kêu nàng ta cao chạy xa bay thì lại là chuyện rất không thực tế với một nữ tử yếu đuối, hơi có chút khó xử.
Nam nhân cưới nương tử xấu còn có thể tầm hoa vấn liễu nạp mỹ thiếp, nữ nhân gả cho phu quân xấu thì ngay cả chạy trốn cũng không biết trốn đi nơi nao, thật sự rất đáng thương. Quả thật trông mặt mà bắt hình dong, có chút không công bằng, nhưng đại đa số con người không phải đều như thế ư?
Hôn nhân bất đắc dĩ không phải là hành vi cưỡng ép danh chính ngôn thuận đối với nữ nhân sao?
Vành mắt Diêu Mạn Kinh phiếm hồng, nức nở nói: “Ta cũng biết uống thuốc không phải kế lâu dài, nhưng đây đã là con đường duy nhất ta có thể nghĩ ra, mong ngươi niệm tình từ bi, thương xót cứu lấy ta!” Nói xong, nàng ta quỳ xuống, nước mắt thành dòng.
Người ta hay bảo ‘phu vi thê cương’*, nàng ta ghét bỏ trượng phu như vậy, người khác có lẽ sẽ nói nàng ta không hiền lương, nhưng ở trong mắt một Tiểu Hỉ Thước tự do thì ‘tam tòng tứ đức’ của phàm nhân chỉ là thứ vô nghĩa.
(*phu vi thê cương: nghĩa là chồng là người đẫn đường cho vợ, người vợ đóng vai trò hỗ trợ chồng nuôi dạy con cái và quán xuyến chuyện gia đình, còn chồng là trụ cột gia đình.)
Trước một phụ nhân bị nhốt trong lồ ng như Diêu Mạn Kinh, nàng chỉ biết thương hại nói không nên lời, thở dài một tiếng rồi nói: “Đừng khóc nữa, người đứng lên đi, ta cho người là được mà.”
Nàng lấy bình Tưởng Dung Đan trong tay áo ra, nói: “Ở chỗ ta chỉ có một bình, người cầm đi trước, ngày khác ta sẽ đưa thêm mấy bình cho người. Việc này ta sẽ không nói cho người khác, người cũng không thể nói ra.”
Diêu Mạn Kinh nhận lấy bình thuốc, trong mắt ánh lên vẻ vui sướng, liên tục gật đầu: “Đa tạ tiên cô, đây là một ngàn lượng ngân phiếu, còn có đôi vòng tay này nữa, ngươi xem đã đủ chưa?”
Nàng ta đặt một xấp ngân phiếu lên bàn, lại tháo vòng tay phỉ thúy trên cổ tay xuống rồi đặt lên phía trên.
Lữ Đại nói: “Cứu người trong lúc nước sôi lửa bỏng là chuyện thường tình, làm sao ta có thể thu tiền của người được? Huống chi Tưởng Dung Đan không đáng bao nhiêu tiền, cứ xem như đây là một phần tâm ý của ta.”
Diêu Mạn Kinh nói: “Sao có thể như thế được? Nếu ngươi không nhận ngân phiếu thì phải nhận vòng tay.”
Lữ Đại lại từ chối ba lần bốn lượt, Diêu Mạn Kinh đành phải nói cám ơn rồi rời đi.
Chạng vạng tối, Giang Bình mang theo một bức tranh Hoa Điểu thời nhà Đường về treo trong thư phòng, Lữ Đại ngắm nhìn rồi nói: “Bức tranh này chàng mua bao nhiêu tiền?”
Giang Bình nói: “Người bán tranh thét giá một trăm hai mươi lượng. Ta hết cách, đành phải đưa cho hắn.”
Lữ Đại hiện tại đã có chút khái niệm về tiền bạc thế tục, cảm thấy kỳ lạ nói: “Bức tranh này có chỗ nào đặc biệt mà chàng lại bỏ ra nhiều tiền mua nó?”
Giang Bình liếc nhìn nàng, chỉ vào một con chim khách trên tranh, nói: “Nàng xem con chim khách này có giống nàng không?”
Trên tranh có ba con chim khách, chỉ có con này là trong miệng ngậm một viên kim linh chi, thần thái hoạt bát, trông rất sống động. Lữ Đại nhìn kỹ, thật đúng là có vài phần quen mắt, nàng không khỏi nở nụ cười.
Giang Bình ôm nàng, ngồi trên giường x0a nắn một phen, hỏi: “Diêu phu nhân tới tìm nàng là có chuyện muốn nhờ vả sao?”
Lữ Đại kinh ngạc, thiếu chút nữa hỏi làm sao chàng biết, trừng mắt nhìn rồi nói: “Sao lại nói vậy?”
Giang Bình đáp: “Những quan phu nhân này không có việc gì sẽ không đích thân tới cửa, ta thấy nàng đến trước cửa nhà mình giống như khách hành hương đến cầu thần bái Phật.”
Lữ Đại thầm thán phục trí tuệ nhạy bén của hắn, cười nói: “Chàng hiểu lầm rồi, nàng cũng không có chuyện gì muốn nhờ vả, chỉ là nói chuyện phiếm thôi.”
Vạt áo nàng lỏng lẻo, lộ ra dây đai đỏ thẫm trong yếm, làm tôn lên một mảng da thịt trắng như tuyết. Giang Bình nhìn không chớp mắt, nói: “Không có là tốt rồi, quan lại người ta thị phi nhiều, nàng lại không giỏi lý luận, ít lui tới với các nàng thì hơn.”
….
Trong phòng khách đèn đuốc sáng ngời, trên bàn bày một chén cháo gạo tẻ lớn và bảy tám món ăn tinh xảo, Diêu Mạn Kinh ngồi ở bên cạnh bàn nhìn trượng phu, hắn mày kiếm mắt tinh, mặt phấn môi son, nghiễm nhiên là tiểu sinh trên sân khấu kịch.
Hạ Thiên Hộ nhận được ánh mắt đưa tình của thê tử thì rất không được tự nhiên, cuối cùng không nhịn được nữa, dừng đũa nói: “Phu nhân, nàng làm sao vậy?”
Diêu Mạn Kinh thản nhiên cười, gắp một miếng tôm xào đặt vào trong bát hắn, nói: “Không có gì, chàng ăn thêm đi.”
Hạ Thiên Hộ được yêu chiều mà kinh sợ, cẩn thận nhai nuốt con tôm đã bóc vỏ, bỗng nhiên ngộ ra, chẳng lẽ cuối cùng nàng đã bị mình làm rung động? Nhất thời trong lòng hăng hái, lại có chút không thể tin được.
Đi vào trong phòng ngủ, hắn quan sát thái độ và lời nói của nàng, xum xoe lấy lòng nàng. Diêu Mạn Kinh nhìn dáng vẻ anh tuấn lanh lợi của hắn, hồn nhiên giống như mới gả cho một trượng phu, lòng tràn đầy vui mừng.
Cho đến khi c ởi quần áo, Hạ Thiên Hộ như thường lệ muốn tắt đèn, lại nghe nàng thấp giọng nói: “Đừng tắt, tối om sẽ không tiện.”
Hạ Thiên Hộ quay đầu lại nhìn, dáng vẻ xấu hổ của nàng hiện tại khác xa với ngày thường, hắn chỉ cho là trời xanh không phụ người có lòng, mừng rỡ như điên, không chút nghi ngờ bò lên thân thể của nàng, nói rất nhiều lời tâm tình, chăm chỉ cày cấy.
Ánh mắt Diêu Mạn Kinh tràn đầy si mê, hệt như đào hát ở trong mộng, ôm cổ hắn r3n rỉ uyển chuyển, dưới thân nước non dào dạt, thoạt nhìn vô cùng sảng khoái.
Hạ Thiên Hộ vẫn chưa thấy đủ, vỗ về khuôn mặt đẫm mồ hôi của nàng, nói: “Phu nhân, làm phu thê năm năm nhưng tối nay nàng đáng yêu nhất.”
Diêu Mạn Kinh không nói gì, mệt mỏi nhắm mắt lại nghĩ, chàng cũng có khác gì đâu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.