Thước Kiều Tiên

Chương 64: Tưởng Dung Đan




Mấy ngày nay, hạ nhân của Giang trạch ở Hàng Châu đều bàn tán xôn xao ở sau lưng gia chủ, quá ba câu đều không rời khỏi chuyện thiếu phu nhân mới cưới vào phủ.
Nghe nói là nửa năm trước thiếu gia đã cưới ở Kim Lăng, chẳng biết vì sao đến bây giờ mới đưa về. Tám chín phần là do xuất thân không rõ ràng, mọi người nhao nhao suy đoán, có người nói nàng là nữ nhi của lão bán dầu, có người lại nói không đúng, bảo Hoa Miên cô nương có lén nói với mình, phụ thân của thiếu phu nhân là heo rừng.
Còn có người nói nàng là tỳ nữ của một hộ gia đình giàu có, đã sớm bị chủ nhân sử dụng qua, thiếu gia mê đắm sắc dục nên đã dùng trăm phương ngàn kế cưới nàng, lại không dám để cho trong nhà biết. Cách nói này mọi người tương đối đồng ý, dần dần sinh ra những câu chuyện danh kỹ của Tần Hoài.
Những lời này đương nhiên không thể không đến tai Lữ Đại, nàng cũng không giận, chốn nhân thế chính là như vậy, luôn rất tò mò với những chuyện của nữ nhân, phỏng đoán xấu xa vô hạn. Một nữ nhân bề ngoài xinh đẹp nếu không thể lấy ra chứng cứ chứng minh mình xuất thân trong sạch, thì dù đi tới chỗ nào cũng không tránh được bị người đời chỉ trích.
Thật ra Hoa Miên không nói gì, Giang Bình giải thích với nàng và Nhàn Vân như vậy.
“Thiếu phu nhân vẫn là thiếu phu nhân lúc trước, dung mạo đã có sự thay đổi bởi vì lúc nhỏ đạo sĩ nói nàng gặp tai họa khó tránh khỏi, cần dịch dung tới khi mười sáu tuổi thì mới có thể hóa giải.”
Đám người Hoa Miên nửa tin nửa ngờ, qua mấy ngày, thấy giọng nói cử chỉ của thiếu phu nhân giống như ngày xưa, bọn họ mới tin.
Giang Bình hỏi Lữ Đại, nàng muốn ở lại Hàng Châu hay Kim Lăng?
Hàng Châu là nơi tao nhã dịu dàng, Kim Lăng là nơi rồng chầu hổ phục, hai nơi này Lữ Đại thấy mỗi chỗ có vẻ đẹp riêng, đều là thành đô phồn hoa náo nhiệt nhất đẳng chốn hồng trần, khó có thể bỏ nơi này chọn nơi kia, nàng suy nghĩ một lát rồi nói: “Chúng ta ở Hàng Châu nửa năm rồi qua Kim Lăng ở nửa năm, có được không?”
Giang Bình cười ha ha, nhéo mặt nàng nói: “Nàng đúng là tham lam. Vừa lúc căn nhà ở Kim Lăng ta cũng không nỡ bán, cứ theo ý nàng đi.”
Bá phụ bá mẫu của Giang Bình đều ở Hàng Châu, nghe nói hắn cưới thê, bọn họ đều phái người tới hỏi thăm, tặng không ít y phục và trang sức, lại mời bọn họ đến nhà chơi.
Quế Nương và Nghiêm Câu cũng tới, nghe Giang Bình nói, bọn họ bèn hỏi Lữ Đại chuyện lúc trước đi Thiên Sơn, thấy nàng trả lời không thoải mái thì đành tin.
Nghiêm Câu lén nhìn Giang Bình cười nói: “Biểu ca, biểu tẩu lúc trước là đại mỹ nhân quốc sắc thiên hương, hôm nay là tiên cô xinh đẹp duyên dáng, huynh đúng là may mắn!”
Giang Bình nói: “Đệ không hiểu rồi, nếu thật lòng thích một người thì dù nàng ấy có biến thành cái gì, trong mắt đệ đều chỉ là một.”
Nghiêm Câu nheo mắt nói: “Được rồi, lúc trước là ai nói cưới thê quan trọng nhất là dung mạo? Nếu biểu tẩu biến thành như nương tử của Chu Minh mà hai người vẫn còn tình cảm thắm thiết, đệ sẽ theo họ của huynh!”
Nương tử của Chu Minh là một lão bà tóc thưa, mặt bị rỗ, mắt xếch, mũi tẹt.
Giang Bình cười nói: “Ai mà chẳng có lòng yêu thích cái đẹp, đệ cớ gì phải làm khó ta?”
Nghiêm Câu nói: “Cho nên mới nói, mỹ nhân và mỹ nhân đều giống nhau, nhưng mỹ nhân và nữ nhân xấu xí có khác biệt rất lớn.”
Lúc Lữ Đại làm thiếu phu nhân ở Kim Lăng, nàng không qua lại với người khác, khi đến Hàng Châu phải xã giao nhiều, cả ngày đều uống rượu ở Đông gia, còn đến Tây gia nghe hí kịch, bận rộn đến quên cả trời đất, quen biết một đám phu nhân tiểu thư, lúc về nhà lại ríu rít kể lại chuyện mình nghe được cho Giang Bình nghe.
Hôm nay, Lỗ tiểu thư phái người tới đưa thiếp mời, mời nàng trưa mai đến Ngọc Nhuy Lâu nghe diễn kịch.
Giang Bình nhìn thấy thiếp mời, không biết Lỗ tiểu thư có dụng ý gì, có lẽ nàng chỉ tò mò muốn gặp yêu quái là Lữ Đại từng giả mạo nàng, nhưng lòng dạ nữ nhân như mò kim đáy biển, tuyệt đối không thể đánh giá thấp, hắn bèn nói với Lữ Đại: “Quan lại người ta quy củ nhiều, nàng đến đó chắc chắn sẽ không được thoải mái, ta thay nàng từ chối nhé.”
Lữ Đại liếc hắn, như cười như không nói: “Rốt cuộc là chàng sợ ta không được thoải mái hay là sợ ta ăn nàng ấy?”
Giang Bình vội vàng nói: “Ta đương nhiên biết nàng không có ý làm tổn thương Lỗ tiểu thư, nhưng nàng ấy…” Do dự một lúc lâu, hắn vẫn nói cho nàng biết chuyện lần trước ở Lỗ gia cùng Lỗ tiểu thư.
Lỗ tiểu thư cũng có ý với hắn, vốn là chuyện hợp tình hợp lý, nhưng hắn từ chối Lỗ tiểu thư, tất nhiên Lữ Đại rất vui mừng, song nghĩ đến việc Lỗ tiểu thư cũng biết chuyện nàng giả mạo nàng ấy, nàng lại cảm thấy rất khó xử, quay mặt đi nói: “Sao chàng lại nói chuyện ta giả mạo nàng ấy cho nàng ấy biết!”
Giang Bình nói: “Ta thấy dáng vẻ của nàng ấy, sợ nàng ấy không buông xuống được sẽ khiến bản thân chậm trễ, nên mới nói cho nàng ấy biết tất cả, có lẽ sẽ dễ dàng buông bỏ hơn. Có đôi khi sự tình cũng không phức tạp, giấu tới giấu lui rất phiền phức, ta không muốn có nhiều hiểu lầm.”
Lữ Đại biết tính tình của hắn, nghĩ hắn nói cũng có lý, nhưng nhìn thấy Lỗ tiểu thư dù sao nàng vẫn xấu hổ, nếu không gặp lại có vẻ nàng chột dạ, cân nhắc một lúc lâu, nàng vẫn quyết định đến chỗ hẹn.
Giang Bình thấy nàng khăng khăng muốn đi bèn dặn dò: “Không thể không đề phòng người khác, đến nơi đó, nàng phải chú ý lời nói việc làm. Lỗ tiểu thư nói gì nàng chỉ cần nghe là được, chớ chống đối nàng ấy, đừng ở riêng với nàng ấy, phải nhanh chóng trở về.”
Lữ Đại cười nói: “Một phàm nhân tay trói gà không chặt như nàng ấy thì có thể làm gì được ta chứ?”
Giang Bình nói: “Phàm nhân có thủ đoạn của phàm nhân, nàng không thể lường trước được đâu.”
Ngày hôm sau ăn điểm tâm xong, Lữ Đại vào phòng chọn xiêm y, phối trang sức, quay qua quay lại đã hơn một canh giờ. Trên đầu nàng gắn đầy châu ngọc phỉ thúy, mặc áo gấm xanh biếc và váy hoa màu vàng da ngỗng, đi giày phượng dệt tơ màu vàng nhạt, trong tay cầm theo một đôi giày đế cao bằng tơ tằm màu đen. Ra tới gian ngoài, nàng hỏi Giang Bình đang ngồi ở trên ghế đọc sách: “Chàng xem ta mang đôi giày này đẹp không?”
Giang Bình đưa mắt nhìn, nói: “Màu đen quá già, đôi trên chân nàng đẹp hơn.”
Lữ Đại khoác thêm chiếc áo choàng hình Phật muốn ra cửa, Giang Bình lại dặn dò một lần nữa, chọc cho nàng cười nói: “Sao chàng lải nhải hệt như một lão bà thế nhỉ?”
Giang Bình thở dài: “Còn không phải vì nàng giống như một đứa trẻ sao?”
Lữ Đại ngồi kiệu đi tới Ngọc Nhuy Lâu, có một nha hoàn ăn mặc tươm tất dẫn nàng lên lầu hai, đối diện với cửa sân khấu có bốn gã thị vệ đứng canh gác, nha hoàn vén rèm lên, hướng vào bên trong nói: “Tiểu thư, biểu tiểu thư Giang thiếu phu nhân tới.”
Lỗ Phật Loan đang cùng biểu tỷ Diêu Mạn Kinh ngồi trên ghế dùng trà, nghe vậy đều đứng lên chào Lữ Đại.
Lỗ Phật Loan đánh giá Lữ Đại, thấy nàng không giống mình một chút nào, trong lòng có chút mất mát, trên mặt mỉm cười nói: “Mấy ngày trước ta bị bệnh nguy kịch, nhận được thuốc do Giang công tử tặng, nghe nói thuốc kia vốn là đồ quý hiếm của nhà phụ mẫu ruột của phu nhân, trong lòng rất băn khoăn, vẫn muốn gặp mặt trực tiếp để nói lời cảm ơn, hôm nay cuối cùng cũng được như ý nguyện.” Dứt lời, nàng ấy nói lời chúc phúc sâu sắc.
Lữ Đại đỡ nàng ấy lên, cười nói: “Tiểu thư nói quá lời rồi, người xinh đẹp như vậy, nếu hương tiêu ngọc vỡ thì ta cũng luyến tiếc.”
Diêu Mạn Kinh nhổ kim tước trên đỉnh hoa, nói: “Nếu không phải phu thê các ngươi trượng nghĩa tương trợ, có lẽ ta đã mất biểu muội A Loan rồi. Vật này là Hạ công công ngự tiền mang đến tặng cho phu nhân để bày tỏ tấm lòng.”
Diêu gia và Hạ công công của Phường dệt may có quan hệ khá thân thiết, Lữ Đại không hiểu ý tứ này, chỉ thấy kim tước này có đỉnh hoa vàng óng ánh được chế tạo rất tinh xảo, trong lòng cảm thấy vui mừng, nói cám ơn rồi nhận lấy.
Nha hoàn lấy quyển hí đơn* ra, Lỗ Phật Loan nói: “Bọn ta đã gọi cả rồi, Lữ phu nhân gọi đi.”
(*danh sách các bài hí khúc.)
Lữ Đại mở quyển hí đơn ra, chọn ‘Uyên Ương Lâu’. Diêu Mạn Kinh và Lỗ Phật Loan đều chọn múa hát, Lữ Đại ngồi nghe đến phát chán. Nàng muốn ăn mứt hoa quả ngày trước mua được ở Hải Thị, bèn thò một tay vào trong tay áo tìm kiếm nửa ngày, cuối cùng cũng tìm được mứt hoa quả từ trong một đống đồ vật vụn vặt. Một chiếc bình sứ xanh theo mứt hoa quả rơi ra ngoài, lăn tới bên chân Diêu Mạn Kinh.
Diêu Mạn Kinh nhặt lên, thấy trên giấy ký đỏ viết ba chữ Tưởng Dung Đan, cười nói: “Lữ phu nhân, đây là đan dược để dưỡng nhan sao?”
Lữ Đại nói: “Không phải, uống đan này rồi, người đối diện người sẽ biến thành dáng vẻ trong tưởng tượng của người, cho nên mới gọi là Tưởng Dung Đan.”
Diêu Mạn Kinh và Lỗ Phật Loan đều cảm thấy khó tin: “Chúng ta có thể thử xem không?”
Lữ Đại khẽ gật đầu, cho hai nàng mỗi người ăn một viên rồi bảo đối phương nhìn nhau, không quá một lát, trong mắt cả hai đều trở nên vô cùng kinh ngạc.
Diêu Mạn Kinh vuốt mặt Lỗ Phật Loan, nói: “A Loan, muội đang suy nghĩ gì?”
Lỗ Phật Loan mặt ửng đỏ, khẽ chớp mắt nói: “Biểu tỷ, tỷ lại đang suy nghĩ gì?”
Diêu Mạn Kinh nói: “Ta đang nghĩ đến miêu miêu* nhà bọn ta.”
*miêu miêu: mèo rừng.
Lỗ Phật Loan đẩy nhẹ nàng ta, tức giận nói: “Ta đang nghĩ đến con chó mà phụ thân ta nuôi.”
Diêu Mạn Kinh phì cười ra tiếng, Lỗ Phật Loan cũng nở nụ cười, đều cảm thán phương thuốc Tiên gia này vô cùng kỳ diệu.
Một canh giờ sau, tác dụng của thuốc qua đi, hí kịch cũng hát xong. Diêu Mạn Kinh khen thưởng cho đào hát, sau đó mỗi người ngồi kiệu của mình ra về.
Thấy Lữ Đại về đến nhà, Giang Bình mới yên lòng, hỏi nàng rằng Lỗ tiểu thư có nói gì khó nghe không? Lữ Đại lắc đầu, lấy cây kim đỉnh hoa vàng óng ánh hình chim chích ra, cười vui vẻ nói: “Đây là biểu tỷ của nàng Diêu phu nhân tặng ta, có đẹp không?”
Giang Bình nhìn đồ vật trong tay nàng: “Đây là kiểu dáng trong cung, chắc là Hạ công công mang ra.”
Lữ Đại tò mò hỏi: “Diêu phu nhân và vị Hạ công công này có quan hệ gì?”
Giang Bình nói: “Nghĩa tử của Hạ công công là Hạ Thiên Hộ, chính là trượng phu của Diêu phu nhân.”
Diêu Mạn Kinh về đến nhà, trượng phu đang ngồi ở trong đại sảnh dùng trà, dáng người hắn mập mạp, trên khuôn mặt đen sì là một đôi mắt lồi, dưới cằm lúng phúng mấy cọng râu vàng ngắn ngủn, mặc y phục vào còn giống người, cởi y phục ra thì chẳng khác gì một con lợn rừng, trong lòng nàng nhất thời tràn đầy sự ghét bỏ, muốn đi vòng qua đường khác.
Hạ Thiên Hộ lại tinh mắt, nhìn thấy nàng thì lập tức buông chén trà xuống, đứng dậy nói: “Phu nhân, nàng về rồi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.