Thuật Sĩ Trong Thế Giới Marvel

Chương 271: Tôi là người tốt




Giống như các Night Elf đã từng vì lạm dụng chiếc giếng vĩnh hằng khiến năng lượng của chúng phóng vào hư không, cuối cùng khiến Quân đoàn Rực Lửa tìm ra Azeroth.
Nếu dám không chút kiêng dè nào mà sử dụng khối Cosmic Cube ở trên trái đất, ắt sẽ hấp dẫn những thế lực cạnh tranh ngoài không gian đang thèm thuồng khối Cosmic Cube. Mà một nơi có nền văn minh sơ cấp không thể vượt ra được khỏi dải ngân hà như trái đất sẽ phải đứng trước sự hủy diệt trong trận chiến thượng đẳng này.
Bởi vậy, để có thể ngăn ngừa hoặc để ứng phó hiểm họa này, phải cần đến lực lượng hùng mạnh hơn. 
Lý do này dường như có thể thuyết phục Nick Fury, bởi vì phần lớn sự thật đều là như vậy. Hơn nữa, thực sự ông nghĩ mãi cũng không ra rốt cuộc Evanson Richter - kẻ khởi xướng chuyện của Peggy Carter sẽ thu được lợi ích gì.
Không sai, sau khi trải qua chuyện này, Captain America và Peggy Carter có thể nối lại tiền duyên nên sẽ nợ Evanson một mối ân tình lớn.
Nhưng Nick Fury cũng biết hai người này không phải loại người vì tình cảm cá nhân mà vứt bỏ nguyên tắc. 
Mà về vấn đề nguyên tắc của bọn họ, Nick Fury cảm thấy Captain America đúng là người quá trọng chính nghĩa, ông có chuyện gì không đúng cũng phải lén lút che giấu anh ta, bởi người chính nghĩa như vậy coi nguyên tắc là số một.
Còn về Peggy Carter. Đây là một trong số những người sáng lập ra SHIELD, cũng là một đặc vụ cực kỳ xuất sắc nên cũng không thể vĩ đại, chính trực như Captain America. Thế nhưng cũng chính vì thế mà bà luôn đặt tình cảm vào vị trí thứ hai, nguyên tắc mới là thứ quan trọng nhất. Điều này thì Nick Fury có thể cam đoan, dù gì ông cũng lớn lên dưới sự quan sát của bà ấy mà. Thế nhưng...
"Sao anh chẳng báo cáo trước cho tôi việc gì cả?" Mặc dù lý do của cậu rất toàn vẹn nhưng chuyện lớn như vậy mà cậu chẳng thèm thông báo cho tôi một tiếng? Thế này còn gọi gì là lãnh đạo nữa? Thế này còn gọi gì là trình tự tổ chức nữa? 
"Tôi học theo ngài mà."
Evanson nhìn Nick Fury nói:
"Chia ra để quản lý thì sẽ không có ai tiết lộ chuyện cơ mật, bởi vì không ai biết được toàn bộ bí mật." 
"Ngoại trừ tôi."
Biểu cảm của Nick Fury trầm xuống, bình thường đều là ông chia người khác ra để quản lý, chẳng ngờ lại có một ngày bị người khác áp dụng cách này lên mình.
"Thân phận của quý bà Carter rất nhạy cảm, mà nghi thức lần này cũng cực kỳ quan trọng, chỉ cần xử lý bất cẩn một chút thôi là có thể gây ra hậu quả nghiêm trọng nên để đảm bảo tỉ lệ thành công và..." 
Evanson chỉ vào mình rồi nói: "Và cũng để bảo vệ cái mạng nhỏ của mình, tôi mới đành phải giấu kín như vậy."
"Hình như anh không tin tưởng chúng tôi lắm..." Nick Fury vuốt râu của mình, nói.
"Tin tưởng?" 
Evanson phì cười, nhìn Nick Fury với vẻ mặt kỳ quặc:
"Với những việc quan trọng, ngài có từng tin tưởng ai không? Ở bên ngoài tôi nhìn thấy Bruce Banner, là thành viên mới của kế hoạch Avengers đúng không? Chắc ngài chẳng nói chuyện này với Hội đồng Bảo an thế giới đâu nhỉ?
"Không." 
Nick Fury cũng đứng lên, nhét tay vào túi áo, nói: "Nghiên cứu về tia gamma của tiến sĩ Banner chẳng ai có thể sánh kịp, tôi mời anh ấy đến chỉ là để truy tìm tung tích của khối Cosmic Cube mà thôi, chứ chẳng hề liên quan đến những chuyện khác."
"Vậy sao?" Evanson cũng dùng giọng nói y như vậy để nói:
"Tôi tìm quý bà Carter cũng chỉ đơn giản là để ngắm nhìn nhân vật anh hùng mà thôi. Chỉ là do thấy bà ấy bơ vơ không nơi nương tựa, trong lòng không thể kìm nén được tình cảm dạt dào nên mới hấp tấp làm chuyện này, quên luôn cả việc báo cáo." 
"Ngắm nhìn?" Câu này khiến Carter đang đứng một bên cũng không nhịn nổi:
"Lúc đó chỉ là tôi thấy không được khỏe chứ có phải chết đâu, anh nói thế có phải hơi quá đáng rồi không?"
"Vậy thì là... tưởng nhớ?" Evanson cân nhắc rồi nói. 
"Thôi anh cứ nói là ngắm nhìn đi." Peggy Carter trợn mắt, chắc chắn là anh ta cố ý như thế.
"Xem ra..."
Nick Fury cũng hiểu đại khái ý của Evanson, tin tưởng là thứ có giới hạn, trong những chuyện cực kỳ quan trọng ông chỉ có thể tin tưởng bản thân, hoàn toàn không thể giao phó tính mạng của mình cho tổ chức hay như đặc vụ cấp dưới của mình: 
"Ở mức độ nào đó thì chúng ta cũng có thể coi như là cùng một loại người."
"Vậy thì ngài nhìn lầm tôi rồi." Evanson lắc đầu, người đen đủi như ông đâu có được coi là một loại người?
"Tôi sẽ chia sẻ chuyện này, tôi là người tốt mà." 
Nghe thấy câu này, Nick Fury cảm thấy là lạ.
"Lý do tôi đi tìm quý bà Carter đây không phải là vì nổi hứng nhất thời mà là vì đã sớm có mưu tính từ trước."
Evanson vừa nói ra, tất cả mọi người đều kinh hãi, sao lại có cảm giác đây là tin cực kỳ nóng vậy nhỉ? 
"Tôi chưa từng gặp mặt người truyền dạy ma pháp cho tôi, người đó thiết lập một kiểu phép thuật cao thâm lên người tôi, khi tôi 14 tuổi đột nhiên lại có nhiều hơn một vài ký ức đặc biệt, phần lớn đều liên quan đến kiến thức ma pháp, còn có những thông tin mà người đó đã biết, trong đó có những thông tin liên quan đến bà Peggy Carter." Đây đều là lời nói thật về mặt ý nghĩa.
"Hả?" Không chỉ có Nick Fury là thấy kinh ngạc, đến Peggy Carter cũng bắt đầu ngồi không yên nhưng cả hai người họ đều không cắt ngang lời của Evanson.
"Thực ra tôi không phải là người đầu tiên mà ông ấy phát hiện ra là phù hợp học ma pháp, ngay từ khi tôi chưa ra đời, ông ấy đã tìm được một người rồi, người đó chính là bà Carter. Cho nên tôi mới có thể cử hành nghi lễ thăng cấp cho bà ấy, bởi bà ấy có tài năng học ma pháp thiên bẩm." 
"Vậy tại sao ông ta lại không chọn phu nhân Carter mà lại chọn anh?" Nick Fury thấy rất kỳ lạ, ông nhớ hồi trước Evanson có nói thiên phú học ma pháp là rất hà khắc, vậy tại sao người đó không chọn Carter mà lại chờ đến rất nhiều năm sau để chọn Evanson? Chẳng lẽ giữa hai người có mối quan hệ không thể để người khác biết?
"Tôi cũng không nhớ là có ai đã từng tìm tôi để nói về chuyện học ma pháp."
Carter cũng thấy rất lạ, rõ ràng là mình được chọn trước mà, mình ra đời trước, mình được phát hiện có tài năng thiên bẩm trước cơ mà, sao lại bị gạt đi chứ? 
"Bởi vì... bà Carter là phụ nữ." Evanson có chút khó khăn mà nói.
"Phụ nữ... có thiếu sót gì trong việc học ma pháp sao? Hồi trước anh chưa từng nói đến chuyện này."
Nick Fury hỏi. 
"Ừm... không có."
Evanson càng thêm khó nói: "Chỉ là vì lúc ông ấy phát hiện ra bà Carter là vào năm 1946, mà người đó lúc ấy 40 tuổi, là người miền Nam."
Cái này thì liên quan gì? Nick Fury trong chốc lát không phản ứng kịp. Nhưng Peggy Carter ở bên cạnh lại đập bàn một cái: 
"Cái kẻ trọng nam khinh nữ chết tiệt ấy!"
"Hừ." Sau khi giận dữ gào lên, có lẽ Carter cảm thấy hành động vừa rồi của mình không được thùy mị cho lắm, vậy là liền thở phì phò mà ngồi xuống nói:
"Thời ấy người ta thường cho rằng phụ nữ nên ở trong phòng làm việc để bưng cà phê, đặt bữa trưa cho mọi người." 
Đừng nói nước Mỹ là nơi đi đầu trong dân chủ, chuyện phân biệt chủng tộc ai cũng biết, mà vấn đề phân biệt giới tính cũng kéo dài từ rất lâu rồi, năm đó Peggy Carter bị chính vấn đề này làm cho khổ sở rất nhiều.
Rõ ràng ở mọi phương diện năng lực đều xuất sắc hơn người, chỉ vì là phụ nữ mà không được ra ngoài thực địa, không được tiết lộ chuyện cơ mật, không được coi trọng ý kiến, chỉ có thể ở trong văn phòng bưng cà phê, nghe điện thoại, đặt bữa trưa, cô đã phải tốn rất nhiều công sức để chứng minh bản thân.
"Tôi quyết định rồi." 
Chỉ thấy Peggy Carter sục sôi ý chí chiến đấu:
"Sau khi chuyện này kết thúc, tôi sẽ phải thành lập một hiệp hội nữ đặc vụ trong SHIELD để đảm bảo mỗi một nhân viên nữ sẽ không phải chịu bất cứ sự đãi ngộ bất công nào!"
Nick Fury lúc đầu hơi sửng sốt, sau đó lập tức nhìn chằm chằm vào Evanson, đúng là cái đồ lắm mồm! 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.