Thuật Sĩ Trong Thế Giới Marvel

Chương 270: Trái đất cần nhiều anh hùng hơn




Mặc dù Nick Fury thường ở trong trung tâm chỉ huy nhưng trên con tàu sân bay trên không khổng lồ này thì ông ta cũng có một phòng làm việc riêng, đó cũng chính là căn phòng của hạm trưởng. Ông ta ngồi ở trong phòng, nhìn về phía bầu trời ở bên ngoài cửa sổ.
Sau khi nghe thấy tiếng mở cửa thì Nick Fury liền xoay người lại rồi lớn tiếng quát:
“Đồ khốn anh còn dám...” 
Nhưng vừa nói được một nửa thì ông ta giống như bị ai đó bóp lấy cổ, âm thanh vừa định phát ra liền bị ép trở về, cả người đều đang ở trong trạng thái chết đứng, vẻ mặt không ngừng thay đổi, cuối cùng chỉ biết lúng túng nói:
“Carter phu nhân, vô cùng xin lỗi, tôi không biết là bà cũng đến.”
Mới đầu ông ta chỉ định ra một đòn phủ đầu với Evanson mà thôi. Nhưng lại không hề nghĩ đến việc Peggy Carter sẽ đến đây, ở trước mặt vị này thì không nên quá thất lễ, nếu không... 
“Nick, đừng nói những lời thô tục như vậy, nhất là ở trước mặt của trưởng bối.”
Giọng điệu của Carter lúc này giống như đang dạy dỗ con trai của mình vậy.
“Tôi sẽ chú ý.” Nick Fury khiếm tốn tiếp nhận lời phê bình. Nếu không... còn có thể là khác sao, lúc mà lãnh đạo đang dạy dỗ anh thì anh có thể cãi lại sao. 
“Carter phu nhân, tôi vô cũng vinh hạnh khi được gặp bà.” Đột nhiên có người từ trong phòng làm việc vọt ra.
“Anh là?”
Carter nhìn qua cặp kính râm liền nhìn thấy một người mặc bộ vét màu đen theo đúng tiêu chuẩn của đặc vụ, hơn nữa mái tóc có phần đặc biệt đang rất ân cần nhìn về phía mình. 
“Phil Coulson, hiện tại đang là đặc vụ cấp bảy.” Người này chính là Coulson, hắn vốn đang báo cáo tiến độ trong việc tìm kiếm Cosmic Cube, còn giờ lại trở nên vô cùng nhiệt tình, thậm chí có phần kích động.
“Đặc vụ, rất vui khi được gặp anh.” Mặc dù việc đối phương nhiệt tình như vậy khiến cho Peggy Carter cảm thấy rất đáng nghi nhưng bà vẫn rất lễ phép vươn tay ra để chào hỏi.
“Nhưng sự tích về Captian America và bà đã cổ vũ thế hệ chúng tôi trưởng thành.” Coulson lập tức giơ tay ra bắt. 
“Cảm ơn lời khen của anh.”
Biểu cảm của Carter có chút mất tự nhiên, vì sao đang nói chuyện với tôi mà lại đặt Steve ở phía trước? Còn nữa, anh cũng nên buông tay của tôi ra đi, tôi không phải là cái chảo rán để anh lắc như vậy.
Evanson đứng ở bên cạnh suýt không nhịn được mà cười ra tiếng. Lời của Coulson tuy là vô ý nhưng mà anh ta đang đẩy Captian xuống hố lửa. 
“Tôi vô cùng sùng bái Captian America... và bà.” Câu cuối của Coulson giống như muốn tiếp tục hãm hại Captian vậy.
“Đặc vụ, cảm ơn anh.”
Giọng của Carter lúc này đã có chút cứng rắn, bà nó, thì ra tôi chỉ là vật tặng kèm, Steve anh chờ đấy cho tôi. Ôi chao, đây chính là cái mà mọi người gọi là "một fan ngang với mười antifan" sao. 
Coulson lúc này cũng không biết bản thân đã chuốc họa cho thần tượng của mình mà vẫn tiếp tục sự nghiệp xun xoe của anh ta:
“Bà muốn uống cà phê hay hồng trà?”
“Hồng trà là được rồi.” Carter phải hít một hơn thật sâu rồi mới trả lời. 
“Dạ được.” Coulson lập tức quay người đi ra ngoài để chuẩn bị.
“Tôi muốn một cốc...”
Nick Fury cũng lên tiếng, nhưng chưa đợi ông ấy nói hết câu thì Coulson đã đóng cửa lại. Bà nó, cuối năm sẽ cắt tiền thưởng của cậu ta. 
Nick Fury khoanh tay, lúng túng nhìn về phía hai người:
“Chúng ta vẫn nên bàn đến chính sự thôi.”
Quả nhiên hôm nay hắn ra đường mà quên không xem lịch, toàn gặp phải những chuyện không đâu! Muốn ra oai phủ đầu nhưng không thành, trái lại còn bị người khác dạy dỗ. Một đám vốn là tâm phúc của bản thân nay sao giờ lại đi nịnh nọt người khác vậy? Đừng có nói với hắn là chiến mẫu hạm này cũng sẽ nổ tung? 
“Nếu ngài muốn nói đến chuyện chính thì chúng ta hãy nói chuyện chính đi.”
Evanson tìm chỗ để ngồi xuống: “Biểu hiện của ngài lần này có phần thiếu kiên nhẫn, không ngờ ngài lại phái người đến để bắt tôi về.”
Chà, thằng nhóc này còn biết trả đũa nữa đấy! “Kiên nhẫn?” 
Nick Fury tức giận nói: “Tôi không cử máy bay chiến đấu đến san bằng chỗ của anh nên tôi thấy bản thân mình đã có đủ kiên nhẫn.”
“Tôi cảm thấy lý do để ngài không làm vậy là vì Carter phu nhân cũng đang ở đó.” Evanson hơi lùi ra sau.
“Không sai, đó là một trong những lý do chính.” 
Nick Fury nhìn thoáng về phía Peggy Carter đang ngồi gần đó rồi nói:
“Thế nhưng anh không thấy những gì mà mình làm là rất quá nóng vội sao?”
“Quá nóng vội?” 
Evanson không cho là thế:
“Không phải là ngài vẫn luôn hy vọng sẽ có một người của SHIELD, một người mà ngài biết được toàn bộ thông tin về người đó có được sức mạnh giống như tôi sao? Ngài đưa danh sách các ứng cử viên dài cả cây số cho tôi không phải vì điều này sao?”
“Vậy sao anh lại chọn Carter phu nhân.” Nick Fury nghĩ thầm, tôi muốn cậu bồi dưỡng một đặc vụ chứ không phải là một vị thái hậu, bây giờ cậu nghe tôi hay nghe vị này? 
Nhưng mà ông ta cũng không dám nói như  thế:
“Carter phu nhân đã dâng hiến cả cuộc đời mình cho sự nghiệp giữ vững nền hòa bình trên trái đất này, anh không thấy việc khiến cho bà ấy tiếp tục chiến đấu vào lúc bà ấy nên an hưởng tuổi già là một hành động rất quá đáng sao?”
“Cả một đời đều hy sinh cho nhân loại nhưng khi về già lại chỉ có cô đơn làm bạn.” 
Evanson cười nói: “Tôi không cảm thấy việc mình giúp bà ấy khôi phục lại tuổi thanh xuân chẳng có gì quá đáng cả, hơn nữa...”
“Đám trẻ các người làm hỏng chuyện nên bà già tôi không thể không đứng ra để thu dọn tàn cục.”
Carter lên tiếng, bà ấy lúc này vô cùng bất mãn với việc Nick Fury khiến cho SHIELD bị HYDRA nuốt mất, cho dù đó không phải là do hắn ta gây nên nhưng hắn ta phải chịu trách niệm cho việc này, ai bảo hắn ta là cục trưởng. 
“Đây cũng không phải là do tôi nói.”
Evanson vội vàng giải thích, bởi vì khi nghe những lời này thì Nick Fury liền nhìn hắn chằm chằm, hắn không thể chịu nổi ánh mắt tràn đầy tức giận của vị tù trưởng chân Phi kia:
“Ý của tôi là, hơn nữa Captian America cũng đã quay về thì nên để chuyện tình của họ được tiếp tục chứ.” 
“Evanson!”
Carter quát lên một cách tức giận, sau đó bà ấy lại quay sang nói với Nick Fury:
“Trên đường đi tôi cũng đã biết một chút tình hình, là anh đã để cho viên đá Cosmic Cube rơi vào tay người khác đúng không Nick?” 
Vừa nói đến vấn đề này thì sắc mặt của Nick Fury liền chuyển sang màu tím đen, trước đây Captian America cũng suýt nữa mất mạng khi muốn giành lại viên đá, còn Carter phu nhân thì vì việc này mà phải trải qua hơn 60 năm phòng không gối chiếc, bây giờ bảo bối này lại bị người khác cướp mất ở trên tay của hắn, nên giờ hắn biết nói gì đây?
“Sau khi Howard lấy nó ra đã dặn là không được tự ý tiến hành nghiên cứu.” Peggy Carter nghiêm túc nói.
“Phu nhân, chúng tôi đã suy nghĩ rất kỹ trước khi quyết định tiến hành nghiên cứu Cosmic Cube.” Cho dù là tiền bối nhưng một khi đụng đến vấn đề nguyên tắc thì Nick Fury cũng sẽ không nhượng bộ: 
“Chúng ta không thể không tiến hành nghiên cứu nó bởi vì...”
“Tôi biết, bởi vì có sự xuất hiện của người ngoài hành tinh.”
Carter nhìn xung quanh căn phòng: “Thậm chí còn có một người đang ở trên chiếc phi thuyền này.” 
“Sif?” Evanson hỏi: “Lần này ông cũng mang cô ấy đi cùng sao?”
“Đúng vậy, cô ấy là người của Asgard, mà kẻ cướp Cosmic Cube đi cũng là người của Asgard nên tôi nghĩ cô ấy có thể có tác dụng trong vụ việc lần này.”
Nick Fury thừa nhận, sao đó lại hỏi: “Carter phu nhân, sao bà lại biết có người ngoài hành tinh ở trên phi thuyền.” 
“Tôi... nhìn thấy.” Carter tháo cặp kính xuống, để lộ đôi mắt đang hừng hực tà hỏa.
“Evanson, cậu đã là gì?”
Đây là lần đầu tiên Nick Fury nhìn thấy một đôi mắt như vậy, cho dù là ông ta thì cũng cảm thấy nó vô cùng đáng sợ. 
“Anh ta giúp tôi nhìn mọi vật càng thêm rõ ràng và giờ tôi có thể thấy được bản chất của sự vật.”
Ở một phương diện nào đó thì Carter và Evanson đã liên minh với nhau nên bà ấy có phần thiên vị hắn ta một chút.
“Được rồi.” Nick Fury phải đợi một lúc lâu sau mới có thể lên tiếng: 
“Ít nhất là giờ không chỉ có mình tôi có một đôi mắt kỳ lạ.”
“Mắt của người ta có thể nhìn mọi thứ rõ hơn, còn của ông là đã mù rồi thì giống nhau ở điểm nào?” Evanson nói nhỏ.
“Anh vừa nói gì? Tôi nghe không rõ nên anh nói lại một lần nữa đi.” 
Nick Fury vừa nói vừa khởi động bàn tay.
“Các vị.” Carter thở dài một hơi rồi nói:
“Tôi nghĩ chúng ta có thể tiếp tục vấn đề liên quan đến Cosmic Cube được không?” 
“Tôi biết việc người ngoài hành tinh xuất hiện ở trái đất đã tạo một áp lực rất lớn cho các anh.”
Carter nói: “Tôi cũng không phản đối việc tiến hành nghiên cứu Cosmic Cube, thế nhưng...”
Giọng nói của Carter bỗng trở nên nghiêm nghị: 
“Các anh cũng phải chuẩn bị đầy đủ chứ không phải giống như lúc này, bị một người ngoài hành tinh cướp mất, các vị có biết việc để cho kẻ thù cướp đi vũ khí bí mật của chúng ta đồng nghĩa với việc gì không? Nick?”
“Tôi đã cho khởi động dự án khẩn cấp.” Những lời mà Carter vừa nói khiến cho Nick cảm thấy xấu hổ và hắn là người phải chịu trách nhiệm cho việc này:
“Tôi đã tập hợp những chiến sĩ và các nhà khoa học ưu tú nhất trên trái đất lại nên chúng ta sẽ nhanh chóng mang được Cosmic Cube trở về.” 
“Tìm nó về?”
Evanson lên tiếng: “Trên thực tế thì chúng ta đã mất nó vĩnh viễn rồi, ngài vẫn chưa ý thức được việc Loki lấy mất Cosmic Cube đồng nghĩa với việc gì sao.”
“Loki đã mang nó rời khỏi trái đất sao?” Nick Fury hỏi lại. 
“Nếu đó là sự thật thì tôi phải đi cảm ơn hắn.” Evanson khẽ nhếch miệng.
“Cosmic Cube hay còn được biết đến là viên đá không gian, là chìa khóa để giúp ngài có thể đến bất cứ nơi nào ngài muốn.”
Evanson nói: “Chúng ta đã đưa nó xuống một nơi cách mặt đất 3km, chỉ cần ta không khởi động nó thì không ai có thể nhận được tín hiệu của nó.” 
“Nhưng nếu Loki lại sử dụng hòn đá mà không làm gì để che chắn thì...”
Evanson lắc đầu: “Năng lượng phóng xạ của nó có thể phóng ra ngoài vũ trụ, đi đến những hành tinh khác.”
“Và sau đó, hừ... không phải nền văn minh nào ở trong vũ trụ cũng yêu thích sự hòa bình.” 
Nụ cười của Evanson lúc này vô cùng quỷ quyệt:
“Một nhóm nhỏ trong số bọn họ vô cùng tàn nhẫn và bọn họ sẽ lao đến trái đất giống như loài cá mập khi ngửi thấy mùi máu tươi vậy.”
Khi nghe đến đó thì Carter bỗng nhiên thấy sợ hãi, bà ấy không biết cái quân đoàn đáng sợ mà bản thân mình nhìn thấy kia có thể bị điều đó hấp dẫn đến đây hay không. 
“Cho nên nếu như Loki sử dụng Cosmic Cube ở trái đất thì chúng ta chỉ có thể vứt nó ra ngoài vũ trụ.”
Evanson bất đắc dĩ nói: “Nếu không thì chúng ta sẽ bị cá mập xé thành mảnh nhỏ.”
Dễ hiểu thôi, một boss mà biết chắc chắn khi diệt xong sẽ rơi ra đồ màu vàng thì sẽ có kết cục như thế nào? 
“Đây cũng là lý do cho việc tôi đột nhiên cử hành nghi thức chuyển hóa cho Carter.”
Trong lời nói của Evanson tràn đầy thâm ý: “Trái đất lúc này cần nhiều anh hùng hơn.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.