Thưa Phó Tổng, Lần Này Thực Sự Ly Hôn Rồi!

Chương 969:




Chương 969

Hai phút sau, Đậu Đậu đi xuống dưới †ầng của chung cư, trước tiên là đứng ở cửa nhìn ra ngoài, muốn nhìn xem có bóng dáng của Bạch Dương hay không.

Lúc này, trong tiểu khu đã bắt đầu có nhiều người hơn, đều đã ăn xong cơm tối rồi xuống tầng để đi dạo.

Đậu Đậu nhìn một lúc nhưng vẫn không thấy Bạch Dương, lại gọi điện thoại lại cho Bạch Dương.

Đúng lúc này, tiếng chuông điện thoại vang lên.

Đậu Đậu lập tức nhận ra đó là của Bạch Dương, lúc ban ngày cậu nhóc đã nghe thấy khi ở trong văn phòng của Bạch Dương.

Trên mặt Đậu Đậu lộ ra vẻ vui mừng, quay đầu nhìn về phía phát ra âm thanh, thấy là cầu thang thoát hiểm, không cần suy nghĩ nhiều lập tức vui vẻ chạy tới.

Nhưng khi Đậu Đậu chạy đến cầu thang thoát hiểm, nhìn thấy Bạch Dương đang nằm bên trong, khuôn mặt lập tức cứng đờ, khóc rống lên: “Thím ơi….”

Lục Khởi từ bên ngoài mang theo một túi lớn xoài mới hái bước vào chung cư, muốn làm cho Bạch Dương ngạc nhiên, nghe thấy tiếng khóc của Đậu Đậu thì lập tức dừng bước chân lại.

Sao lại thế này?

Tại sao có tiếng trẻ con khóc?

Hơn nữa đứa trẻ kia vừa khóc vừa gọi thím, chắc hẳn đã có chuyện gì xảy ra rồi đúng không?

Nghĩ đến đây, Lục Khởi lại nhấc chân đi đến, vừa đi vừa lớn tiếng hỏi: “Bạn nhỏ, có cần giúp không?”

Trong cầu thang thoát hiểm, Đậu Đậu nghe thấy như thế thì ngừng tiếng khóc lại, thút thít vội vàng trả lời: “Chú ơi, cứu thím cháu với!”

Quả nhiên là đã xảy ra chuyện!

Lục Khởi đi nhanh hơn, hai ba bước đã xuất hiện ở cửa chỗ cầu thang thoát hiểm, đang định hỏi “Thím cháu làm sao vậy” thì thấy Bạch Dương nằm trên mặt đất, vẻ mặt lập tức thay đổi, đánh rơi túi xoài trên mặt đất.

“Cục cưng!”

Anh ta chỉ nghĩ rằng những người cư ngụ trong căn hộ này gặp tai nạn.

Không ngờ người mà mà anh ta nhìn thấy lại là Bạch Dương.

Lục Khởi không quan tâm Đậu Đậu là ai, cũng không quan tâm tại sao Đậu Đậu lại gọi Bạch Dương là thím.

Anh ta vội vàng bước vào xem xét tình hình của Bạch Dương, vừa nhìn liền phát hiện bị thương rất nghiêm trọng.

Không chỉ cổ tay Bạch Dương bị cắt đến †ứa máu, nghiêm trọng nhất chính là đầu, phần gáy đã sưng tấy thành một khối u lớn Lục Khởi biết không thể trì hoãn thêm, trực tiếp bế ngang Bạch Dương lên: “Cậu nhóc này, chú đưa cục cưng đi bệnh viện, cháu cũng đi cùng đi!”

Anh ta vẫn còn rất nhiều câu hỏi muốn hỏi cậu nhóc.

“Vâng.” Đậu Đậu nhanh chóng gật đầu.

Lục Khởi ôm Bạch Dương, nhanh chóng chạy cầu thang bộ ra ngoài.

Đậu Đậu cũng cố sức dùng hai cái chân ngắn ngủn của mình chạy sát theo sau.

Trong xe, Lục Khởi sử dụng giọng nói để điều hướng đến bệnh viện gần nhất, đưa Bạch Dương đến đó.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.