Thưa Phó Tổng, Lần Này Thực Sự Ly Hôn Rồi!

Chương 968:




Chương 968

Cô còn chưa nói hết câu, một cây gậy phía sau câu giơ lên, sau đó đập thật mạnh vào đầu cô.

Bốp!

Một âm thanh giòn giã vang lên, Bạch Dương lập tức cảm thấy sau đầu đau dữ dội, sau đó trợn mắt rồi ngất ngay tại chỗ.

Nhìn Bạch Dương đang nằm trên mặt đất, người phía sau có vẻ bị dọa khiến cho sợ hãi, lùi lại phía sau một bước, sau đó buông lỏng tay, một cây gậy tròn rơi xuống đất vang lên một tiếng loảng xoảng.

Người này thấy âm thanh như thế, cơ thể mềm nhũn ra, đặt mông co quắp trên mặt đất, miệng thở hổn hển, cơ thể khế run lên.

Người đàn ông này đội mũ, đeo khẩu trang và kính râm, che kín tóc và khuôn mặt, trên người còn mặc quần áo rộng thùng thình che kín dáng người, thậm chí dưới chân còn đi một đôi giày thể thao làm cao lên rõ ràng.

Dưới trang phục như vậy, khiến mọi người không thể phân biệt được người này là nam hay nữ.

Một lúc sau, người đàn ông như thoát khỏi sự hoảng sợ, nhìn về phía Bạch Dương giọng nói lạnh nhạt không phân biệt được nói: “Rất xin lỗi, rất xin lỗi…”

Nói xong, người đàn ông đứng dậy, đỡ nách Bạch Dương dậy, kéo Bạch Dương đi về phía chung cư phía trước.

Người đàn ông kéo Bạch Dương đến cầu thang thoát hiểm trong căn hộ mới buông ra, sau đó đóng cửa lại, hít một hơi thật sâu, lấy từ trong túi áo khoác lấy ra một con dao gọt hoa quả nhỏ.

Người đàn ông ngồi xổm xuống bên cạnh Bạch Dương, cầm tay trái của Bạch Dương lên giơ lên trước mặt, sau đó rút con dao gọt hoa quả ra, từ từ hướng về phía cổ tay của Bạch Dương.

Trong lúc này, tay của người này hơi hơi run nhẹ, có thể thấy được lúc này người này đang hồi hộp như thế nào.

Chẳng mấy chốc, mũi dao đã chạm vào nốt ruồi đỏ trên cổ tay của Bạch Dương.

Đôi mắt của người đàn ông sau cặp kính râm nhắm lại, sau đó hít một hơi thật sâu, một tiếng trống làm tinh thần hăng hái thêm mà đâm xuống, từ từ dùng mũi dao loại bỏ từng chút một nốt ruồi đỏ.

Quá trình người này làm mất khoảng mười phút.

Sau khi xác định nốt ruồi đỏ trên cổ tay của Bạch Dương đã biến mất, chỉ còn lại một khoảng máu me nhầy nhụa, lúc này người đàn ông mới thở phào nhẹ nhõm, sau đó cầm vỏ dao lên, cũng không cần lau dao, bỏ luôn dao vào vỏ dao rồi cất đi đứng dậy nhanh chóng rời khỏi đây.

Người đàn ông vừa mới đi, ở sau lưng điện thoại di động của Bạch Dương vang lên.

Nhưng Bạch Dương đã ngất đi, nên đương nhiên sẽ không trả lời được.

Trong căn hộ, lông mày Đậu Đậu cau lại khi thấy cuộc gọi chậm chạp không được trả lời trên đồng hồ điện thoại.

Đợi đến khi điện thoại tự động cúp máy, cậu nhóc mới nhỏ giọng nói thầm: “Lâu như vậy rồi mà sao thím còn không về nhỉ?”

Cậu nhóc đã từng đến siêu thị ở ngay dưới tầng ba, lúc buổi sáng thím dẫn cậu nhóc đi mua sữa cho nên cậu nhóc nhớ rất, chỗ đấy cách nơi này không xa.

Lâu như vậy, lẽ ra thím phải về rồi chứ, nhưng chẳng những thím không về mà ngay cả điện thoại cũng không nhận, rốt cuộc là đi đâu chứ?

Nghĩ đến đó, Đậu Đậu hơi lo lắng, quyết định xuống tầng chờ xem.

Cậu nhóc nhảy xuống ghế sô pha tắt TV, cầm lấy thẻ ra vào trên bàn cà phê rồi đi ra khỏi cửa.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.