Thưa Phó Tổng, Lần Này Thực Sự Ly Hôn Rồi!

Chương 741:




CHƯƠNG 741

Cho nên, còn không bằng thẳng thắn thừa nhận.

“Phải.” Cố phu nhân đau khổ gật đầu một cái.

Cố Việt Bân vỗ bả vai bà Cố, tỏ vẻ an ủi.

“Sao lại như vậy… Cố Tử Yên choáng váng đầu óc, cả người đều sụp đổ.

Tất cả mọi người đều biết cô ta đã bị xâm phạm.

Bây giờ cô ta thậm chí còn có thể hoàn †oàn tưởng tượng được cư dân mạng sẽ bàn tán về cô ta như thế nào, những cậu ấm cô chiêu trong giới sẽ chê cười cô ta như thế nào, những phương tiện truyền thông kia sẽ lợi dụng cô ta như thế nào để †ạo nên những cơn sốt!

“Kình Hiên đâu rồi? Kình Hiên cũng biết rồi sao?” Hai mắt Cố Tử Yên đỏ ngầu, cô ta hỏi.

Bà Cố không đành lòng quay đầu sang chỗ khác.

Cố Tử Yên thấy bà như vậy, trái tim lạnh lẽo: “‘Kình Hiên… biết rồi…”

Cố Việt Bân tức giận vỗ bàn: “Cậu ta chẳng những đã biết, còn nhân cơ hội hủy bỏ hôn ước!”

“..” Cố Tử Yên không nói gì, hai mắt ngơ ngác nhìn trần nhà, cả người giống như mất đi linh hồn, nhìn đến nỗi khiến người ta sợ hãi.

Qua chốc lát, cô ta bỗng nhiên nở nụ cười, tiếng cười điên cuồng ẩn chứa đau buồn căm giận, cô ta rơi nước mắt.

Bà Cố nhìn mà đau lòng không thôi: “Tử ai Yên…

“Được rồi, bây giờ Tử Yên khó chịu, bà cứ để cho nó trút ra hết.” Cố Việt Bân giữ chặt bà Cố muốn đang muốn đi lên an ủi Cố Tử Yên.

Bà Cố không thể làm gì khác, chỉ có thể gật đầu.

Lúc này, có người gõ cửa phòng bệnh, là trợ lý của Cố Việt Bân.

“Tổng giám đốc Cố, thông báo tìm kiếm con gái với sợi dây chuyền đặc biệt của ông trước đó, nay đã tìm được rồi!” Trợ lý đi vào vội vàng nói. Tải ápp Тrцуeл ноlа để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.

Vẻ mặt Cố Việt Bân và bà Cố đồng thời cứng lại.

Ngay cả Cố Tử Yên cũng khóc cười không nổi nữa, hơi thở nghẹn lại trong cổ họng, ho dữ dội, ho đến đỏ mặt.

Nhưng hai vợ chồng Cố Việt Bân đều không để ý đến cô ta, cả hai nhìn chằm chăm trợ lý.

“Cậu nói cái gì? Cậu đã tìm thấy Mạn Tình sao? ” Bà Cố kích động đến nỗi hai †ay đều run rẩy.

Cố Việt Bân cũng vậy.

Ông ta cũng giống như vợ của mình, đều vô cùng hy vọng tìm được đứa con gái lớn Mạn Tình này.

Bởi vì đứa con gái này mới là con ruột của ông ta.

Quan trọng nhất là, bây giờ Cố Tử Yên xem như hoàn toàn bị phá hủy, ông chỉ có thể đặt hết tất cả hy vọng vào Mạn Tình.

“Đúng vậy.’ Trợ lý gật đầu: “Vừa rồi lúc tôi vào bệnh viện, bị một cô gái ngăn lại, cô gái kia đem cái này đưa cho tôi.’ Trợ lý nói xong, mở tay ra, trong lòng bàn tay xuất hiện một sợi dây chuyền cũ kỹ.

Nhìn thấy sợi dây chuyền này, bà Cố lập tức rơi lệ, hai tay che mặt, khóc không thành tiếng.

Cố Việt Bân bình tĩnh hơn bà một chút, nhưng bàn tay cầm sợi dây chuyền cũng không che giấu được mà run rẩy.

Cố Việt Bân cầm sợi dây chuyền qua, dứt khoát mở mặt sau mặt dây chuyền ra, nhìn thấy ba chữ cái viết tắt tên của Cố Mạn Tình, ngay lập tức nở nụ cười: ‘Là vòng cổ của Mạn Tình, đây chính là vòng cổ của Mạn Tình.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.