Thưa Phó Tổng, Lần Này Thực Sự Ly Hôn Rồi!

Chương 740:




CHƯƠNG 740

“Bạch Dương, Bạch Dương!” Hai tay Cố Tử Yên nắm chặt lấy ga giường dưới người, cả người run rẩy kịch liệt, trong miệng không ngừng gọi cái tên này, sự tàn độc †rong giọng nói làm cho người nghe cảm thấy sợ hãi.

Bà Cố chịu đựng sởn gai ốc trên người, vội vàng hỏi: “Tử Yên, Bạch Dương làm sao vậy?”

“Mẹ, là Bạch Dương hại con, cái dạng này của con bây giờ đều do Bạch Dương hại!” Cố Tử Yên nhìn bà Cố, khàn giọng rống lên.

“Cái gì?” Bà Cố vô cùng sợ hãi che miệng.

Cố Việt Bân nghe nói Cố Tử Yên tỉnh lại, lập tức từ tập đoàn Tam Thịnh chạy tới đây. Vừa đi tới cửa đã chợt nghe thấy Tử Yên nói là do Bạch Dương làm hại.

Khuôn mặt già nua của ông ta thay đổi, vội vàng bước nhanh hơn đi vào phòng bệnh, trầm giọng nói: “Tử Yên, con nói thật chứ? Thật sự là do Bạch Dương hại con, khiến con bị người khác xâm hại?”

Ánh mắt chột dạ của Cố Tử Yên chợt lóe lên một chút, sau đó vô cùng chắc chắn gật đầu: “Là cô ta, chính là cô ta. Cô †a cố tình lừa con đến đường Bắc Tân, sau đó cho người trói con mang đi, mang đến một căn nhà kho… Ba, ba phải báo thù cho con, còn có sáu tên đàn ông kia nữa, con muốn bọn họ chết, chết không có chỗ chôn!”

Gương mặt già nua của Cố Việt Bân u ám lãnh lẽo, ông ta gật đầu, trong mắt tràn đầy vẻ tàn nhẫn: “Con yên tâm, ba nhất định sẽ báo thù cho con!”

Ông ta biết chuyện này chắc chắn Bạch Dương không thoát khỏi có liên quan!

Hơn hai mươi năm trước, Bạch Hạo giết chết đứa con gái đầu lòng của ông ta, bây giờ con gái của Bạch Hạo lại phá hủy đứa con gái thứ hai của ông ta, làm cho cơ hội kết thông gia với nhà họ Phó của ông ta cũng hoàn toàn không còn.

Ông ta không chỉnh đốn được nhà Bạch thì ông ta không phải họ Cố!

Nghe thấy Cố Việt Bân đồng ý báo thù cho mình, Cố Tử Yên nhếch miệng nở nụ cười.

Sau đó, cô ta nghĩ về điều gì đó, vội vàng hỏi: “Đúng rồi, sao mọi người tìm thấy được con?”

Sáu tên đàn ông kia thực hiện hành vi làm nhục cô ta vô cùng tàn ác, không hề có nhân tính, cô ta chống đỡ không nổi cho nên lập tức hôn mê bất tỉnh ở giữa đường, cho nên không biết sau đó đã xảy ra chuyện gì.

“Không phải do ba mẹ tìm được con, là người qua đường phát hiện con ở phố xá đông người.” Bà Cố lắc đầu trả lời.

Con ngươi Cố Tử Yên co rút lại một chút, trong lòng dâng lên nỗi bất an vô cùng lớn: “Phố xá đông người ạ?”

Hai mắt bà Cố đỏ bừng gật đầu: “Đúng vậy, tối hôm đó, cả người con trần trụi bị người ta bỏ vào bao tải, ném ở khu phố đông người, là do một người qua đường tò mò đến nhìn thử, lúc đấy mới phát hiện ra con, sau đó báo cảnh sát. “

“Báo cảnh sát!” Nghe được hai chữ này, trước mắt Cố Tử Yên tối sầm lại, thiếu chút nữa lại ngất đi.

Móng tay cô ta bấm chặt vào lòng bàn tay, lòng bàn tay bị móng tay bấm rách da, chảy ra từng tia máu đỏ tươi.

Mà bản thân cô ta lại giống như không cảm thấy đau đớn gì, trạng thái kích động nói: “Ý của mẹ là, chuyện con bị người ta xâm hại bị phơi bày sao? Bây giờ tất cả mọi người đều biết Cố Tử Yên con đây, đường đường là thiên kim nhà họ Gố lại bị người ta xâm phạm sao?”

Tuy bà Cố rất muốn có ý tốt giấu diếm cô ta, nhưng bà Cố lại hiểu rõ, vốn dĩ không thể lừa gạt được bao lâu, vì chỉ cần Tử Yên vừa lên mạng sẽ lập tức phát hiện bà đang nói dối.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.