Thưa Phó Tổng, Lần Này Thực Sự Ly Hôn Rồi!

Chương 1514:




CHƯƠNG 1514

Còn về cô gái thì anh không biết.

“Có mang điện thoại di động theo không?”

Phó Kình Hiên cúi đầu nhìn Bạch Dương và hỏi.

Bạch Dương gật đầu: “Có đây.”

“Ghi âm lại, lát nữa đưa cho bạn em.” Phó Kình Hiên nhắc nhở.

Anh đến tham gia buổi lễ đính hôn tối nay hoàn toàn là vì đi cùng cô. Không thì chẳng đời nào anh tới.

Và mặc dù có quen biết với nam chính của lễ đính hôn tối nay nhưng mối quan hệ không mấy thân thiết. Cho nên cũng không hề cảm thấy áy náy vì lời nhắc nhở của mình có khả năng sẽ hủy hoại buổi lễ đính hôn của người này.

Miễn Bạch Dương thấy vui là được.

Bạch Dương nghe thấy Phó Kình Hiên nói vậy, mới chợt bừng tỉnh, gật đầu, vội lấy điện thoại di động ra: “Anh nói đúng, tôi phải lưu lại bằng chứng, cho bạn tôi nghe.

Nhưng cũng không biết liệu nghe xong cô ấy có suy sụp không nữa.”

“Em có thể chọn tiết lộ một ít thôi, thăm dò phản ứng của cô ấy trước đã. Nếu cô ấy đủ mạnh mẽ, không chấp nhận được lỗi lầm dù là nhỏ nhặt thì em có thể nói cho cô ấy biết hết. Nếu khả năng chịu đựng của cô ấy yếu, sẵn lòng tha thứ cho chồng sắp cưới của mình lăng nhăng bên ngoài thì em xóa file ghi âm đi.” Phó Kình Hiên nói.

Bạch Dương gật gù: “Anh nói phải. Tôi sẽ làm như vậy.”

Sở dĩ cô muốn ghi âm lại bằng chứng chồng chưa cưới của bạn ngoại tình cũng là vì nể tình bạn bè trước kia, không muốn thấy bạn mình bị chồng chưa cưới lừa dối.

Nhưng nếu người bạn đó không đón nhận lòng tốt của cô thì cô sẽ xóa file ghi âm, coi như chưa phát hiện ra chuyện gì.

Dù sao thì sau này cô ấy có sống hạnh phúc hay không cũng không liên quan gì đến cô cả.

Lúc này, không biết người đàn ông bên ngoài nhéo vào chỗ nào mà cô gái đột nhiên ré lên, giọng nũng nịu giả tạo: “Đáng ghét”!

Giọng nói này!

Mặt Bạch Dương biến sắc, chợt siết mạnh chiếc điện thoại di động.

Phó Kình Hiên nhận ra người cô cứng đờ lại, khẽ hỏi: “Sao thế?”

Bạch Dương không trả lời, con ngươi rưng rưng nhìn qua khe cửa.

Đôi nam nữ kia tình cờ dừng đúng chỗ của họ, chỉ cách họ một bức tường ngăn.

Một tay người đàn ông ôm eo cô gái, tay kia nâng cằm cô gái lên, cười gian manh: “Ghét thật à? Anh thấy em thích lắm cơ mà?”

“Anh nói điêu. Ai mà thèm? Anh chỉ giỏi bắt nạt người ta thôi.” Mặt cô gái ửng hồng, giả bộ tức giận, nhưng thực chất lại ngượng ngùng, nũng nịu đập khế vào ngực người đàn ông.

Người đàn ông bật cười phá lên.

Bạch Dương đã nhìn rõ gương mặt của cô gái, răng cắn chặt lên môi.

Đúng thật là cô ta, Bạch Viện!

Vừa rồi Bạch Viện cười, cô vẫn chưa nhận ra đó là giọng nói của cô ta.

Nhưng Bạch Viện vừa lên tiếng là cô lập tức nhận ra ngay.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.