Thưa Phó Tổng, Lần Này Thực Sự Ly Hôn Rồi!

Chương 1480:




CHƯƠNG 1480

“Cậu ta không muốn để chúng ta tìm thấy Diệp Chí à?” Phó Kình Hiên lập tức sầm mặt.

Lương Triết có mối thù sống chết với Diệp Chí, cho nên, nhất định sẽ không thể nào giúp đỡ anh ta.

Vậy hành vi này của Lương Triết rất có thể là đang ngăn cản anh!

Trợ lý Trương gật đầu: “Chắc là vậy. Rất có thể cậu ta muốn tự xử lý Diệp Chí, không muốn chúng ta nhúng tay vào.”

Phó Kình Hiên cong môi cười khẩy: “Vừa hay tôi cũng nghĩ như vậy. Bỏ tiền ra thuê một hacker đẳng cấp thế giới đi. Tôi không †in Lương Triết có kỹ thuật cao siêu nhất thế giới!”

“Tôi biết rồi.” Trợ lý Trương gật đầu đáp lại, sau đó xoay người rời đi.

Phó Kình Hiên đặt tay phải lên bàn làm việc, khẽ gõ ngón tay lên mặt bàn, trong mắt nhoáng hiện vẻ sắc lạnh khiến người †a kinh hãi.

Buổi chiều.

Bạch Dương làm xong hết công việc trên tay, gọi trợ lý vào: “Phát tài liệu này xuống dưới.”

“Vâng thưa tổng giám đốc Bạch.” Trợ lý gật đầu, bước tới ôm tài liệu trên bàn của cô đang định rời khỏi.

Bỗng nhiên Bạch Dương gọi cô ta lại: “Chờ chút.”

“Tổng giám đốc Bạch còn căn dặn gì nữa không ạ?” Trợ lý dừng bước.

Bạch Dương cử động cổ tay đã mỏi nhừ suốt một buổi chiều: “Đồng Khê vẫn chưa trở lại à?”

Trợ lý lắc đầu: “Vẫn chưa ạ”

Bạch Dương nhíu chặt mày.

Giờ đã mấy tiếng đồng hồ rồi, sao cô ta vẫn chưa về?

Hơn nữa, điện thoại còn tắt máy…

“Không sao, cô cứ làm việc của mình đi.”

Bạch Dương lại nở nụ cười.

Trợ lý đáp lại một tiếng rồi nhấc chân rời đi.

Đúng lúc này, di động của cô sáng lên.

Cô cúi đầu nhìn, là Phó Kình Hiên gửi tin nhắn tới: Tôi đang ở dưới lầu tập đoàn của em.

Dưới lầu!

Bạch Dương chớp mắt.

Anh đến thật đấy à?

Bạch Dương vội vàng đứng lên, đi ra ban công.

Đến trước ban công, cô cúi đầu nhìn xuống.

Qua độ cao mấy chục mét, quả nhiên cô nhìn thấy chiếc Maybach sang trọng của Phó Kình Hiên dừng ở ven đường đối diện với cửa chính tập đoàn của cô.

Không biết tại sao, vừa nhìn thấy chiếc xe đó, trong lòng Bạch Dương bỗng trào dâng một cảm giác chồng chờ vợ tan ca quen thuộc.

Nghĩ tới đây, mặt Bạch Dương không khỏi đỏ bừng, sau đó cô vội vàng lắc đầu, vứt bỏ suy nghĩ kỳ lạ này rồi nhắn lại cho Phó Kình Hiên: Tôi xuống ngay đây!

Phó Kình Hiên nhanh chóng trả lời lại: Được, tôi chờ em.

Đọc mấy chữ này, khóe môi của Bạch Dương càng ngày càng rướn cao.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.