Thưa Phó Tổng, Lần Này Thực Sự Ly Hôn Rồi!

Chương 1255:




Chương 1255

“Đúng.” Trên khuôn mặt già nua của ông cụ tràn ngập sự đau lòng, nhưng giọng nói lại cố hết sức để tỏ ra bình thường, nói: “Sức khỏe đứa trẻ đó không tốt, được bốn tháng rưỡi thì mất.”

“Thì ra là như vậy… Bạch Dương cũng thở dài: “Thảo nào trong album chỉ có ảnh của đứa trẻ đến tháng thứ tư thứ năm, sau đó không có nữa, thì ra cô bé ấy đã…”

“Số mệnh của đứa trẻ đó không tốt, đáng ra ngay từ đầu đã không nên chào đời, nếu không, cũng sẽ không khiến mẹ nó… Thôi quên đi, đều đã qua cả rồi, nói những thứ này làm gì.” Ông cụ tháo kính lão xuống, xoa xoa ánh nước nơi khóe mắt, rồi lại đeo kính lão lên, lại nở nụ cười ôn hòa: “Thôi nhé Dương Dương, ông ngoại không nói chuyện với con nữa, bên này ông ngoại vẫn còn việc phải làm, có việc gì thì liên lạc sau.

“Vâng.” Bạch Dương gật đầu.

Cúp máy, cô đặt điện thoại xuống.

Lục Khởi lại hỏi lần nữa: “Bảo bối, hai ông cháu vừa nói gì thế, đứa trẻ kia đã chết rồi sao?”

“Ừ, ông ngoại bảo thế, với lại em cũng nghe thấy giọng nói của ông ngoại có chút nghẹn ngào, nên chắc là thật rồi.’ Bạch Dương bỏ điện thoại vào trong túi, xúc động bùi ngùi trả lời.

Mới hơn bốn tháng mà đã phải rời khỏi thế giới này.

Không thể không nói, đúng là một chuyện khiến người ta tiếc nuối.

Hơn nữa ông ngoại còn nhắc đến mẹ của đứa trẻ kia.

Cô đoán rằng, chắc hẳn ông ngoại muốn nói cái chết của đứa trẻ đã khiến người mẹ phải chịu một cú sốc rất lớn, rồi xảy ra chuyện không hay nào đó.

“Chậc, chuyện này đúng là khiến người ta phải thổn thức.” Lục Khởi thở dài nói.

Bạch Dương gật đầu: “Hơi hơi.”

“Được rồi bảo bối, nếu đứa trẻ kia đã mất thì em cũng đừng để ở trong lòng nữa”

Lục Khởi vỗ vai cô.

Bạch Dương ‘ừ’ một tiếng: “Em biết rồi, tới bệnh viện thôi.”

Lục Khởi cau mày: “Em đi thăm Phó Kình Hiên à?”

“Em đã về rồi, dĩ nhiên phải đi chăm chăm anh ấy, có gì không ổn à?” Bạch Dương nhìn anh ta.

Lục Khởi bĩu môi: “Cũng không có gì.

Nhưng em còn chưa về nghỉ ngơi đã sốt sắng tới thăm anh ta, không khỏi quan tâm đến anh ta quá đấy.”

“Em nói rồi, không phải em quan tâm đến anh ấy mà chỉ muốn trả ơn. Được rồi, nói nhảm ít thôi, lái xe nghiêm túc đi.” Bạch Dương nhắm mắt lại, không để ý tới anh †a.

Khóe mắt Lục Khởi liếc nhìn gương mặt cô, ánh mắt u ám, không nói thêm lời nào.

Chẳng mấy chốc, họ đã đến bệnh viện Đệ Nhất.

Bạch Dương mở mắt bước xuống xe, lấy vali của mình từ trong cốp ra, sau đó đứng bên đường nói với Lục Khởi ngồi ở ghế lái: “Tạm biệt nha.”

“Thật sự không cần anh chờ em, đến lúc đó đưa em trở lại Vịnh Tiên Thủy hả?” Anh †a để tay lên mép cửa rồi hỏi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.