Thưa Phó Tổng, Lần Này Thực Sự Ly Hôn Rồi!

Chương 1254:




Chương 1254

Ông cụ vui vẻ tươi cười: “Thế thì tốt quá!

Cảm ơn con nhé Dương Dương.”

“Ông ngoại cứ khách sáo, cái này thì có gì mà cảm ơn.” Bạch Dương cũng cười.

“Bảo bối, tấm ảnh.” Lục Khởi ngồi bên cạnh lái xe bỗng khẽ nhắc nhở một câu.

Lúc này Bạch Dương mới nhớ tới tấm ảnh nhìn thấy tối qua, nụ cười trên mặt từ từ rút xuống, cắn môi do dự mấy giây, lấy dũng khí mở miệng: “Thế… Ông ngoại, con có thể hỏi ông một chuyện về gia đình mình không?”

“Chuyện gì?” Ông cụ hỏi ngược lại.

Bạch Dương bóp bóp lòng bàn tay: “Là thế này, hôm qua lúc con tìm được quyển bút ký, còn thấy một quyển album ảnh nữa, trong album ghi chép về quá trình trưởng thành của một đứa bé tâm bốn năm tháng tuổi. Liệu con có thể được biết, đứa bé kia là ai không ạ?”

Ở đầu bên kia điện thoại, ông cụ đang ngồi trước máy tính không ngờ Bạch Dương lại hỏi câu này. Nét hiền lành trên khuôn mặt già nua lập tức biến mất, chỉ còn lại vẻ kinh hoảng, và cả sự phức tạp.

Kinh hoảng là vì, không ngờ cô lại nhìn thấy cuốn album.

Mà phức tạp là vì, đứa trẻ trong album…

“Ông ngoại?” Thấy ông cụ mãi không nói gì, bàn tay đang cầm điện thoại di động của Bạch Dương siết lại: “Ông ngoại, vì sao ông lại không trả lời? Thân phận của đứa trẻ kia rất không bình thường sao?”

“Không phải.” Cơ mặt ông cụ giật giật hai cái rồi lại trở về biểu cảm hiền hòa: “Đứa trẻ kia chỉ là con của một người họ hàng, con không cần phải để ý đâu.”Đọc tại Truyenone.vn để ủng hộ chúng mình ra chương mới nhé!

“Thật sự là con của họ hàng sao ạ?” Bạch Dương nheo mắt.

Tuy rằng A Khởi từng hỏi bác gái Lục, bác gái Lục cũng bảo rằng khi A Khởi còn nhỏ, đứa trẻ đầu tiên mà anh ta nhìn thấy ở nhà họ Bạch là con của bạn bè thân thích. Cô tin, nhưng trong lòng vẫn có một cảm giác khó tả.

Mà quan trọng là, không hiểu sao cô lại bận tâm đến đứa trẻ kia, bận tâm đến thân phận của đứa trẻ kia, bận tâm việc tại sao đến đứa trẻ đó lại xuất hiện ở nhà họ Bạch.

Cô tuyệt đối không tin, đứa trẻ kia chỉ đơn giản là con của họ hàng.

Nếu như là con của họ hàng, sao ông ngoại lại phải cất kỹ ảnh chụp của con cái của nhà họ hàng như thế?

Điều này rõ ràng là có khuất tất.

“Đương nhiên rồi, không thì còn của nhà ai nữa?” Ánh mắt của ông cụ sau chiếc kính lão thoáng động, cười ha ha đáp lại.

Bạch Dương cắn môi: “Ông ngoại, ông nói cho con biết là con của người họ hàng nào đi. Con muốn làm quen một chút, dù sao thì cũng sinh ra cùng một ngày với con, đây không phải là duyên phận sao?

Nói không chừng, có khi bọn con có thể ở chung rất hòa thuận nữa đó.”

Vừa nghe xong lời cô nói, ông cụ biết là cô không tin mình, nhịn không được mà thở dài: “Dương Dương ạ, không phải là ông ngoại không muốn nói cho con, mà là đứa trẻ này đã qua đời rồi, vậy nên…”

“Qua đời?” Bạch Dương kinh ngạc trợn tròn mắt.

Lục Khởi quay đầu lại nhìn cô một cái: “Bảo bối, cái gì qua đời?”

Bạch Dương không quan tâm tới anh ta, hai tay nắm chặt điện thoại di động hỏi: “Ông ngoại, đứa trẻ kia đã qua đời rồi ư?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.