Thưa Phó Tổng, Lần Này Thực Sự Ly Hôn Rồi!

Chương 1242:




Chương 1242

Lục Khởi nghe thấy sự tức giận trong giọng nói của cô, cũng biết mình đã hơi quá, liền vội vàng xin lỗi: “Xin lỗi nha bảo bối. Anh không có ác ý đâu, anh cũng chỉ lo lắng cho em, lo em yêu lại Phó Kình Hiên lần nữa nên mới…”

“Vì sao anh lại cảm thấy là em sẽ yêu Phó Kình Hiên lần nữa?” Bạch Dương chau mày, rành rọt hỏi.

Lục Khởi thở dài: “Bởi vì sự thay đổi trong thái độ của em với Phó Kình Hiên trong hai hôm nay, cũng vì Phó Kình Hiên có ơn cứu mạng với em, anh ta bỏ mặc tất cả để tới cứu em, đó là hành động dễ làm người khác cảm động nhất. Anh không tin là nhìn thấy Phó Kình Hiên nhảy xuống vực, trái †im em lại không hề rung động.”

“… “Môi Bạch Dương mấp máy nhưng cô không hề phản bác.

Bởi vì lúc đó trong lòng cô thật sự rung động rất nhiều.

Không quan tâm đ ến tính mạng của mình, nhảy xuống vực để cứu cô, đây không phải là chuyện mà tất cả mọi người đều có thể làm được. Tiểu Triết lúc nào cũng mở miệng ra nói yêu cô không làm được, nhưng Phó Kình Hiên cũng luôn miệng nói yêu cô thì lại làm được.

Vậy nên trong lòng cô làm sao có thể không có cảm giác.

Thấy Bạch Dương không nói gì, Lục Khởi thở dài một tiếng trong lòng rồi nói: “Em xem, đến chính em cũng không thể phủ nhận được việc khi nhìn thấy Phó Kình Hiên nhảy xuống vực trong lòng em không có rung động. Cho nên bảo bối, vì vậy anh mới lo lắng em phải lòng anh ta lần nữa, khó khăn lắm em mới thoát khỏi được biển khổ ở nhà họ Phó, anh không mong em lại rơi xuống đó lần nữa rồi để thương tích đầy người đâu.”

Thật sự là anh ta nghĩ như vậy, không muốn cô quay trở lại nhà họ Phó, sống những ngày tháng người không ra người, ma không ra ma như sáu năm trước.

Hiện giờ cô có sự nghiệp, có ý chí mạnh mẽ, cả người đều phát ra ánh hào quang, dáng vẻ đó thật đẹp biết bao.

Đương nhiên anh ta cũng có một chút tính toán riêng của mình. Anh ta không hy vọng cô yêu Phó Kình Hiên lần nữa, vì như vậy, cô và Phó Kình Hiên sẽ rất nhanh chóng ở bên nhau, còn anh ta sẽ lại có thể mất cô lân nữa.

Bạch Dương không biết trong lòng Lục Khởi đang nghĩ những gì, cô cụp mắt nhìn xuống để người khác không nhìn thấy tâm trạng trong ánh mắt, giọng nói không nghe ra ý vị gì, cô trả lời: “Em sẽ không yêu Phó Kình Hiên lần nữa đâu, em đã bị thương một lần rồi, làm sao có thể ngu ngốc để bị 7⁄11 thương lần thứ hai chứ, vậy nên anh không cần lo lắng vậy đâu.”

“Bảo bối, em nói thật chứ?” Hai mắt của Lục Khởi hơi sáng lên.

Cổ họng Bạch Dương chuyển động: “Ừ”“

Lục Khởi cười: “Vậy thì tốt, bảo bối, nhớ kỹ lời em nói đấy, sẽ không yêu Phó Kình Hiên, nhất định em không được yêu Phó Kình Hiên.”

Bạch Dương ngước lên nhìn anh ta: “Đương nhiên rồi!”

“Có câu này của em là anh yên tâm rồi.

Được rồi, ngồi chắc nhé, anh lái xe đây.”

Cuối cùng cũng hết đèn đỏ, đèn xanh sáng lên, Lục Khởi gạt cần số, khởi động lại xe.

Bạch Dương cúi đầu xuống, che đi tâm trạng trên mặt, bàn tay cũng nắm chặt hơn.

Cho dù Lục Khởi không nhắc thì cô cũng sẽ không yêu Phó Kình Hiên.

Nhất định là không!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.