Thưa Phó Tổng, Lần Này Thực Sự Ly Hôn Rồi!

Chương 1241:




Chương 1241

Bạch Dương nhìn đôi mắt đen láy, như có thể nhìn thấu cô của Lục Khởi, cuối cùng không nói dối được nữa, chỉ có thể thừa nhận: “Được rồi, em thừa nhận là em hơi tức giận. A Khởi, có phải đàn ông các anh đều thích nói chuyện nửa chừng không?”

“Là sao?” Lục Khởi chớp mắt.

Bạch Dương rút tay ra khỏi chốt khóa cửa xe: “Là rõ ràng các anh muốn nói gì đó, nhưng nói được một nửa, làm cho người khác tò mò rồi lại đột nhiên không nói nữa.

“Hóa ra là như vậy. Thế là vì chút chuyện nhỏ đó mà em cảm thấy không vui à?” Lục Khởi nhếch môi.

Bạch Dương mím môi lại: ‘Cảm thấy giống như đang bị trêu đùa vậy.”

Lục Khởi nhìn cô, thái độ nghiêm túc: “Bảo bối, em không cảm thấy là hai ngày hôm nay em có gì đó lạ lắm sao?”

“Hả?” Bạch Dương ngơ ngác: “Lạ ở đâu?”

“Chính là trong chuyện của Phó Kình Hiên đấy.” Lục Khởi nắm chặt vô lăng: “Từ sau khi ly hôn, thái độ của em đối với Phó Kình Hiên luôn rất lạnh nhạt, cho dù anh ta làm gì thì em cũng không thèm quen tâm.

Nhưng hai hôm nay, em có phát hiện ra là thái độ, cảm xúc em dành cho Phó Kình Hiên thay đổi rất nhiều, em cũng quan tâm tới anh ta nhiều hơn không?”

Nghe thấy lời này, tim Bạch Dương giật thót một cái, sau đấy nhìn sang nơi khác: “Làm gì có chuyện đấy chứ? A Khởi, anh nhìn lầm rồi.”

“Anh không nhìn nhầm đâu, anh nhìn rất chính xác, vừa rồi chính là ví dụ.” Lục Khởi chỉ vào điện thoại của cô: “Nếu là trước đây, Phó Kình Hiên nói chuyện nửa chừng, cho dù làm em tò mò thì em cũng không tức giận, em chỉ cảm thấy anh ta đúng là đồ thần kinh, bởi vì em không quan tâm đ ến anh ta, nên em không tức giận. Nhưng bây giờ thì em lại tức giận. Điều đó cho thấy gì? Cho thấy là em bắt đầu quan tâm đ ến anh ta rồi.” Lục Khởi trầm giọng nói.

Con ngươi Bạch Dương co rụt lại.

Cô quan tâm đ ến Phó Kình Hiên ư?

Không, chuyện này là không thể!

Từ lâu cô đã không còn cảm giác gì với anh rồi, làm sao cô có thể quan tâm tới anh được chứ?

Nghĩ tới đó, Bạch Dương hít sâu vào một hơi, ổn định tâm trạng đang rối loạn, khuôn mặt lạnh lùng nói: ‘Lục Khởi, em không quan tâm tới anh ta, có thể là hai ngày hôm nay em chú ý đến anh ta nhiều hơn một chút, nhưng cũng chỉ vì là anh ta đã cứu em, nên đương nhiên thái độ của em với anh ta cũng có chút thay đổi. Nếu như em vẫn lạnh nhạt với anh ta như trước kia thì không phải em sẽ trở thành kẻ vong ân phụ nghĩa sao?”

“Đúng. Phó Kình Hiên đã cứu em, anh ta là ân nhân của em, đúng là em không nên lạnh lùng với anh ta, nhưng điều đó không có nghĩa là em có thể quan tâm tới anh ta như vậy. Vậy nên Bạch Dương ạ, không phải em lại lấy ân tình là lý do để che giấu việc em đã bắt đầu quan tâm đ ến Phó Kình Hiên đấy chứ?” Lục Khởi nhìn cô chăm chú, như thể muốn nhìn thấu cô.

Lòng Bạch Dương nghẹn lại, cô siết chặt lòng bàn tay, rầu rĩ trả lời: ‘Đương nhiên là không phải.”

“Thật không đấy?” Lục Khởi nheo mắt lại.

Bạch Dương tức giận nhìn anh ta: “Anh tin hay không cũng được. Còn nữa Lục Khởi, anh đừng thẩm vấn em như đang thẩm vấn phạm nhân như thế, anh không phải ba eml”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.