Chương 1236
Nhưng cô cũng không định ăn hết mà ăn một miếng xong lại đặt bát xuống, rồi bưng bát của anh lên.
Phó Kình Hiên thấy vậy, chân mày nảy lên: “Em.”
Bạch Dương múc một thìa cháo đưa tới miệng anh: “Tôi ăn một miếng, đút cho anh một miếng, vậy chúng ta có thể cùng ăn, không ai làm ai chậm trễ cả. Tốt mà.”
Phó Kình Hiên ngơ ra một lúc, hiển nhiên không ngờ mình để cô ăn trước mà cô lại còn nghĩ ra cách này.
Lúc này, anh không nhịn được cười: “Đúng là rất tốt nhưng em không thấy phiền sao?”
“Nếu như tôi thấy phiền thì tôi sẽ không qua chăm sóc cho anh đâu. Được rồi, há miệng ra nào.” Bạch Dương mỉm cười ra lệnh.
Phó Kình Hiên nghe lời mở miệng.
Cứ như vậy, anh một miếng, em một miếng, tốn gần hai mươi phút mới ăn xong bữa sáng.
Có thể nói là bữa sáng mệt nhất Bạch Dương từng ăn, vì vừa sáng sớm đã phải đổi bát không ngừng rồi.
Nhưng cũng không hiểu sao trong lòng lại không thấy mệt mà ngược lại còn thấy hơi… ngọt?
Sao có thể như thế được chứ!
Ăn bát cháo trắng chẳng có mùi vị gì, sao có thể cảm thấy ngọt được.
Đúng là bất thường.
Bạch Dương lắc đầu, thầm nghĩ như vậy.
Phó Kình Hiên thấy thế liền quan tâm hỏi: “Sao vậy? Không khỏe chỗ nào sao?”
“Không phải.” Bạch Dương vội vàng lắc đầu đáp.
Phó Kình Hiên vẫn không yên tâm: “Có phải tối qua ngủ không ngon không?”
Nghe anh nhắc tới tối qua, Bạch Dương bỗng nhớ ra điều gì đó, nhìn anh: “Đúng rồi tổng giám đốc Phó, tối qua anh cho người bế tôi vào phòng đấy à? Cảm ơn anh nha.”
“Không có gì, cũng chẳng phải chuyện gì to tát.” Phó Kình Hiên phất tay.
Bạch Dương thu dọn hộp giữ nhiệt: “Cũng không còn sớm. Tổng giám đốc Phó, hôm nay tôi về trước, ngày mai lại tới thăm anh”
Cô xách túi lên.
Phó Kình Hiên biết hôm nay cô phải đi đâu, bèn gật đầu: “Em đi đi, trên đường đi cẩn thận, chú ý an toàn”
“Tôi biết rồi.” Bạch Dương mỉm cười một cái, vẫy vẫy tay với anh rồi đi về phía cửa phòng.
Phó Kình Hiên dõi mắt theo bóng người cô.
Bạch Dương cũng cảm nhận được tâm nhìn của anh đi theo cô.
Nếu đổi lại là trước kia, dù có biết anh đang nhìn mình thì cô cũng sẽ không quay đầu.
Nhưng bây giờ, cô lại không thể làm ngơ coi như không thấy nữa.
Anh là ân nhân của cô, nếu như cô cố ý làm lơ, cô luôn có cảm giác mình là một kẻ ăn cháo đá bát.
Do đó, sau khi Bạch Dương ra khỏi cửa thì dừng bước một chút, sau đó quay đầu cười với Phó Kình Hiên: “Hẹn gặp lại.”
Phó Kình Hiên sững người, hiển nhiên không ngờ được cô sẽ quay đầu, còn nói hẹn gặp lại với mình.
Anh bất giác cũng muốn nói hẹn gặp lại với cô.