Chương 1235
Nhìn chút vẻ vui mừng trong mắt Phó Kình Hiên, chẳng hiểu sao tâm trạng của Bạch Dương cũng tốt hơn một chút.
Nhưng cô cũng không biểu hiện ra ngoài, chỉ bĩu môi đáp: “Cái này thì có gì mà vui đâu? Tôi chỉ tùy việc mà xét thôi.”
“Đương nhiên vui rồi. Đây là lần đầu tiên tôi được nghe em bảo vệ tôi trước mấy người Lục Khởi.” Phó Kình Hiên tựa vào thành giường nói.
Ánh mắt Bạch Dương thoáng động, cụp mắt xuống “Anh là ân nhân của tôi, đương nhiên tôi phải bảo vệ anh rồi. Nếu không tôi sẽ thành người như nào?”
“Chỉ là ân nhân thôi sao?” Phó Kình Hiên nhìn cô.
Trái tim Bạch Dương nảy lên một cái, mắt càng cụp thấp hơn: “Chứ sao nữa?”
Phó Kình Hiên không nói gì, chỉ nhìn cô chằm chằm.
Qua một lúc, anh mới khẽ hé bờ môi mỏng: “Tôi biết rồi, ân nhân cũng được, ăn sáng trước đã.”
Anh chỉ vào hộp giữ nhiệt ở đầu giường.
Là sáng nay cô điều dưỡng mới mua.
Bạch Dương nghiêng đầu nhìn, ừm một tiếng sau đó bước qua mở hộp giữ nhiệt ra.
Cô chia thức ăn ra làm hai, một phần cho Phó Kình Hiên, một phần cho mình.
Cô chưa ăn trước mà bưng phần của Phó Kình Hiên qua, ngồi xuống bên cạnh giường, chuẩn bị đút cho anh như tối qua.
Nhưng lần này Phó Kình Hiên lại từ chối, anh khẽ chặn lại chiếc thìa: “Em ăn trước đi, ăn xong hãng đút cho tôi.”
“Vậy thì có gì khác nhau đâu?” Bạch Dương nghỉ hoặc hỏi.
Bờ môi mỏng của Phó Kình Hiên khẽ hé: “Tôi không muốn để em đói.”
Nghe được lời này, trong lòng Bạch Dương như có thứ gì đó xoẹt qua, nhanh tới mức cô không bắt được, đôi mắt nhìn anh cũng phức tạp hơn.
Cô nắm chặt cái thìa, mấp máy môi, qua một lúc mới phát ra tiếng: “Tôi không sao.
Hơn nữa tôi cũng đâu đói lắm. Anh là người bệnh, anh ăn trước đi.”
“Tôi là đàn ông.” Phó Kình Hiên bỗng nói một câu.
Bạch Dương ngẩng đầu, hơi không hiểu ý của anh.
Ăn sáng thì liên quan gì tới việc anh là đàn ông hay phụ nữ?
Nhìn ánh mắt hoang mang của Bạch Dương, Phó Kình Hiên cười: “Ý của tôi là, tôi là người bệnh nhưng tôi cũng là đàn ông. Là một người đàn ông, nhường một quý cô cũng là phép lịch sự căn bản, cho nên em ăn trước đi.”
“Thế này…
Bạch Dương ngập ngừng định muốn nói gì đó, nhưng Phó Kình Hiên đã chặn ngang lời cô: “Nghe lời.”
Giọng điệu của anh còn kèm theo ý không được nói xen vào.
Bạch Dương mấp máy môi, cuối cùng cũng đồng ý, ừm một tiếng: “Được.”
Cô bỏ thìa vào bát, sau đó cầm phần của mình lên ăn.