Thưa Phó Tổng, Lần Này Thực Sự Ly Hôn Rồi!

Chương 1177:




Chương 1177

Có lẽ là do ánh mắt của Bạch Dương thể hiện quá rõ ràng nên Phó Kình Hiên hiểu ngay, vẻ dịu dàng trong mắt anh biến mất, thay vào đó bằng sự bất mãn và kiên định: “Tôi sẽ không buông em ra đâu.”

Bạch Dương trừng lớn mắt: ‘Ư ư ư…”

Anh điên rồi, anh không buông tôi ra thì anh cũng sẽ chết!

Phó Kình Hiên lại nở nụ cười: “Tôi biết, có thể chết cùng em cũng là một chuyện tốt.”

Điên rồi, thật sự điên rồi!

Bạch Dương tức đến đỏ mặt.

ĐƯỢC EM Đúng lúc này, trên đầu truyền đến tiếng gãy răng rắc.

Cả người cô cứng đờ, ngẩng phắt đầu lên nhìn.

Trông thấy thân cây mà Phó Kình Hiên đang năm lấy đã gãy hơn phân nửa, chỉ còn dính lại vài cm.

Mà vài cm kia cùng lắm cũng chỉ kéo dài được thêm mười mấy giây. Thôi.

“A…” Bỗng dưng Phó Kình Hiên rên lên một tiếng đau đớn.

Bạch Dương vội vàng nhìn anh, thấy khuôn mặt tái nhợt cùng với lớp mồ hôi lạnh trên trán anh, cô lập tức luống cuống: “Ư ư ư…

Anh làm sao vậy?

Phó Kình Hiên cố nhướng mắt nhìn cô, gắng nở một nụ cười yếu ớt: “Tôi…”

Anh còn chưa nói xong thì trên đầu lại vang lên tiếng rắc rắc.

Lần này, thân cây hoàn toàn gãy đứt.

Mà tay Phó Kình Hiên đã buông ra vào lúc thân cây bị gãy, sau đó cả cánh tay buông thõng về sau một cách bất thường.

Bạch Dương không nhìn thấy bởi vì lúc này cô và Phó Kình Hiên đã rơi xuống vách núi.

Ngay lúc vừa rơi xuống, Phó Kình Hiên đã ôm đầu cô ấn sát vào ngực mình, giọng nói khàn khàn: “Đừng sợ, đừng nhìn.”

Bạch Dương không nói gì, cũng không nói được gì.

Cô cứ nhắm mắt lại như thế, ngoan ngoãn †ựa vào trong ngực anh, lắng nghe tiếng †im đập dồn dập của anh. Không hiểu sao, vốn dĩ ban đầu đã rất sợ hãi nhưng lúc này cô lại cảm thấy yên lòng đến lạ thường.

Đúng vậy, là yên lòng.

Không ai không sợ chết, đương nhiên cô cũng sợ.

Cho nên vào lúc thân cây gãy, cô cười khổ trong lòng rằng lần này chết chắc rồi, nhưng mà chết kiểu này sẽ rất xấu, nói không chừng thi thể còn chả được nguyên vẹn.

Nhất là trong quá trình bị rơi xuống, bên †ai nghe được tiếng gió vù vù, tim cô đã sợ đến mức như muốn bay ra ngoài.

Nhưng hiện tại, cô lại không thấy sợ nữa.

Có lẽ là nhờ lời nói của Phó Kình Hiên, hoặc cũng có lẽ là vì có người chết chung.

Tóm lại, cũng tốt lắm.

Chẳng qua là… rất xin lỗi Phó Kình Hiên.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.