Thưa Phó Tổng, Lần Này Thực Sự Ly Hôn Rồi!

Chương 1176:




Chương 1176

Cô không rõ vì sao anh lại làm như vậy, chẳng lẽ anh không sợ chết hay sao?

Chẳng lẽ anh không biết hành động này của mình nguy hiểm đến mức nào hay sao?

Không, anh biết rất rõ.

Bởi vì từ đầu tới cuối, cô không hề nhìn thấy sự sợ hãi và hối hận từ vẻ mặt cũng như ánh mắt của anh, thứ cô có thể trông thấy chỉ có vẻ quyết tâm và kiên định!

Hiện giờ cũng vậy.

Có rất nhiều người lúc ban đầu có thể can đảm làm chuyện gì đó, nguyên nhân chủ yếu là vì đầu óc lúc đó đang nóng lên, cơ thể phản ứng theo bản năng, nhưng rồi sau đó sẽ hối hận.

Mà Phó Kình Hiên thì không, anh thật sự không hối hận khi nhảy xuống vách núi cùng cô.

Lập tức, chóp mũi Bạch Dương hơi cay cay, tâm trạng phức tạp không nói nên thành lời, vành mắt cô đỏ lên: “Ư ư ư…

Anh không nên làm như vậy.

Cô muốn nói với anh lời này.

Nhưng Phó Kình Hiên không thể hiểu được, chỉ có thể nhìn cô và bất lực nói: “Tôi không biết em đang nói gì, tôi cũng rất muốn tháo băng dính trên miệng ra giúp em nhưng hiện giờ cả hai tay tôi đều không làm được.”

Bạch Dương gật đầu, tỏ vẻ mình đã biết.

Một tay anh ôm cô, tay kia đang nắm lấy thân cây.

Tuy không nhìn ra điều gì từ trên mặt anh nhưng cô biết chắc chắn hiện tại anh rất khó chịu, nhất là cánh tay đang nắm thân cây kia, chắc chắn rất đau.

Dù sao thì cánh tay kia còn phải chịu tải trọng của cả hai người.

Hơn nữa, cô có thể trông thấy cổ tay ở cánh tay đó đã đỏ bừng, bàn tay đang nắm lấy thân cây cũng trắng bệch. Đó là bởi vì cổ tay bị kéo với lực mạnh, khiến máu ứ đọng quá nhiều mà đỏ lên, còn bàn tay lại bởi vì lực tác động quá lớn nên máu không thể lưu thông đến được nên mới tái đi.

Bàn tay và cánh tay anh đang run rẩy, đó là biểu hiện cho thấy anh sắp đến cực hạn, sắp không bám vào thân cây được nữa.

Có lẽ cuối cùng không cần đợi đến khi thân cây gấy, tay của anh sẽ chịu không được nữa mà buông ra trước.

Đến lúc đó, hai người bọn họ sẽ tiếp tục rơi xuống vách núi, tan xương nát thịt.

Nghĩ vậy, Bạch Dương ngẩng đầu nhìn người đàn ông này chăm chú, hy vọng anh sẽ buông cô ra.

Chỉ khi buông cô ra thì anh sẽ không phải chịu sức nặng của cả hai người nữa, anh có thể nắm lấy thân cây bằng cả hai tay.

Quan trọng nhất là nếu không có cô, sức chịu đựng của thân cây này sẽ cao hơn, sẽ không gãy nhanh đến vậy.

Nói không chừng có thể đợi đến lúc người của anh dùng trực thăng đến tìm, như vậy thì anh có thể sống sót rồi.

Cô cũng mong anh sống sót.

Dù sao người bị Diệp Chí bắt cóc là cô, người Diệp Chí muốn giết là Tiểu Triết, anh vì cứu cô nên mới bị cuốn vào.

Vì vậy, Phó Kình Hiên không nên chết!

 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.