Chương 1116
“Thận của Cố Việt Bân xảy ra vấn đề?” Lâm Diệc Hàng đẩy kính trả lời.
Bạch Dương kinh ngạc: “Thận có vấn đề?
Có lẽ không phải thật sự là do bị ngã làm †ổn thương đến chứ?”
“Không phải.” Lâm Diệc Hàng lắc đầu: “Bác sĩ kiểm tra nói, thận của Cố Việt Bân có dấu hiệu suy nhẹ.”
“Suy thận!” Bạch Dương kinh ngạc kêu lên: “Ông ta bị suy thận!”
“Không sai.” Lâm Diệc Hàng gật đầu: “Vừa rồi tôi vừa xem kết quả kiểm tra của Cố Việt Bân mắc chứng tỉnh trùng chết bẩm sinh, điều này cho thấy là thận của ông ta bắt đầu có vấn đề, hơn nữa hiện giờ cũng đã bắt đầu bị suy và tốc độ suy cũng khá nhanh đấy.”
“Cũng có nghĩa là, nếu tiếp tục như vậy thì ông ta phải thay thận đúng không?” Bạch Dương hỏi.
Lâm Diệc Hàng nhún vai: “Cũng đại khái vậy, có điều thay hay không thay thì cũng giống nhau bởi vì nhất định phải thay hai quả thận cùng một lúc. Nhưng nguồn thận thì chỉ có thể gặp chứ không thể cầu, tìm được một quả phù hợp đã là rất may mắn rồi, xác suất xuất hiện đồng thời hai quả cùng một lúc là không lớn.”
“Nhưng tôi nghe nói, con người có một quả thận cũng có thể sống được, như vậy thay một quả thận không phải là đã được rồi sao?” Bạch Dương nghiêng đầu nói.
Lâm Diệc Hàng xoay dao phẫu thuật: “Đúng là như vậy, đối với một người sức khỏe bình thường thì một quả thận đúng là có thể tiếp tục sống được nhưng cơ thể cũng sẽ lão hóa, vậy nên chỉ cố cầm hơi sống cho qua ngày thôi. Còn Cố Việt Bân, ông ta chỉ có một quả thận thì căn bản không sống được đâu.”
“Vì sao?” Bạch Dương chớp chớp mắt khó hiểu.
Lâm Diệc Hàng giải thích: “Bởi vì ông ta đã khá lớn tuổi, tình trạng sức khỏe cũng không được tốt, trừ các bệnh vặt ra thì tim cũng không được tốt, vậy nên nếu chỉ có một quả thận thì căn bản không thể duy trì được sự vận hành cơ bản của cơ thể ông †a, hơn nữa khả năng quả thận mới bị suy cũng là rất cao, vậy nên cho dù ông ta may mắn, thay được cả hai quả thận thì cuối cùng cũng sẽ bị suy lần nữa thôi.”
Bạch Dương hiểu ra, đôi môi đỏ mấp máy: “Vậy nên kết cục của Cố Việt Bân chỉ có một, đó là đối mặt với cái chết đúng không, thay thận cũng chỉ chết chậm hơn một chút.”
“Đúng vậy.’ Lâm Diệc Hàng gật đầu.
Bạch Dương nhoẻn miệng: “Đúng là một tin tốt, báo ứng đấy!”
Cố Việt Bân ép chết ba của cô, hiện giờ ông ta bị suy thận, không phải là báo ứng thì có thể là gì chứ.
“Bác sĩ Lâm, ông ta có thể sống được bao lâu?” Bạch Dương nắm chặt tay.
Mắt kính của Lâm Diệc Hàng hắt lại luồng ánh sáng trắng: “Nếu không thay thận với tốc độ suy này thì có lẽ được khoảng một năm, nếu thay thận thì trong vòng mười năm.
“Ha, tốt lắm!” Bạch Dương cười: “Đúng là đáng đời!”
đáng đời!”
Dì Trương nhìn thấy cô vui mừng như vậy sau khi biết tin Cố Việt Bân bị suy thận, mỉm cười nói: “Cô Bạch, cô đừng nói như vậy.
Mặc dù bà cũng cảm thấy đáng đời Cố Việt Bân nhưng nói thế nào thì Cố Việt Bân cũng là ba ruột của cô Bạch, là con gái cho dù có căm hận ba mình đến đâu đi chăng nữa thì cũng không nên nói ba mình bị bệnh là đáng đời.
Đương nhiên, nếu như Cố Việt Bân không phải là ba ruột của cô Bạch thì đương nhiên là bà sẽ không nói như vậy.