Thưa Phó Tổng, Lần Này Thực Sự Ly Hôn Rồi!

Chương 1115:




Chương 1115

Đầu tiên là bên phía của Thiên Thịnh, Đoàn Hựu Đình vẫn luôn rình rập nhòm ngó, muốn cướp một nửa quyền quản lý trong tay cô đi, vậy nên một thời gian dài cô không tới Thiên Thịnh, Đoàn Hựu Đình nhất định sẽ nắm bắt lấy cơ hội này để lôi kéo người của cô, tạo ra đủ loại khó khăn cho cô.

Sau đó là bên phía của Cố Việt Bân, mặc dù cô đã cố ý muốn giấu chuyện mình không nhìn thấy nhưng chỉ cần Cố Việt Bân bỏ công đi điều tra thì có thể dễ dàng biết được chuyện cô bị mù. Mặc dù Phó Kình Hiên đã nói như vậy, Cố Việt Bân nhất định không dám trực tiếp làm gì cô nhưng những trò xấu xa ngấm ngầm của ông ta không phải không thể giấu được Phó Kình Hiên.

Vậy nên cô nhất định phải nhanh chóng bình phục thị lực, vì Thiên Thịnh và cũng là vì bản thân cô.

Lâm Diệc Hàng cũng học về tâm lý học,  nhìn thấy dáng vẻ sốt sắng đó của Bạch Dương trong lòng cũng hiểu cô đang nghĩ gì, khẽ vỗ nhẹ vai cô một cái: “Đừng lo lắng, sẽ hồi phục thôi, hiện giờ vẫn chưa hồi phục có lẽ là do cục máu đông trong não vẫn chưa hoàn toàn tan hết, lần kiểm tra trước phát hiện cục máu đông đó không hề to, có lẽ thời gian tan biến cũng sẽ rất nhanh, nhẩm tính thời gian thì có lẽ cô sẽ hồi phục trong mấy ngày hôm nay thôi.”

Nghe thấy những lời này, Bạch Dương lập tức thở phào một hơi: “Vậy thì tốt.”

“Ngoại trừ mắt không nhìn thấy thì cô còn cảm thấy khó chịu ở đâu nữa không? Ví dụ như còn nhức đầu không?” Lâm Diệc Hàng tựa vào bàn làm việc rồi hỏi.

Bạch Dương lắc đầu: “Đã không còn nhức đầu nữa.”

“Được, tôi biết rồi, vậy không cần kê lại thuốc nữa.” Lâm Diệc Hàng xoay con dao phẫu thuật và nói.

Bạch Dương đứng lên khỏi sofa: ‘Cảm ơn anh đã chẩn đoán cho tôi, vậy tôi đi trước đây.

Dì Trương bước lên phía trước, vội vàng đỡ lấy cô, dìu cô lên xe lăn.

Lâm Diệc Hàng cũng đứng thẳng người: “Để tôi tiên hai người ra thang máy.”

Ba người ra khỏi phòng làm việc, đi về phía thang máy.

Vừa tới thang máy, tự nhiên dì Trương á lên một tiếng.

Bạch Dương khó hiểu quay đầu lại: “Sao vậy dì Trương?”

“Tôi nhìn thấy vợ chồng Gố Việt Bân vừa từ khoa Thận phía trước đi ra rồi đi vào thang máy bên đó, sắc mặt của hai người bọn họ đều có vẻ không được tốt lắm, nhất là vợ của Cố Việt Bân, hai mắt đỏ hoe, giống như là vừa mới khóc.” Dì Trương nhìn về phía trước rồi nói.

Bạch Dương nhướng mày: “Khoa Thận?

Bọn họ tới Khoa Thận làm gì?”

Hơn nữa còn khóc, chẳng lẽ cú ngã đó làm †ổn thương đến eo sao?

Không đúng, thông thường với mức độ ngã đó thì chỉ bị thương đến xương cốt, làm sao có thể bị thương tới nội tạng được.

“Muốn biết chuyện này là gì rất đơn giản, tôi đi hỏi không phải sẽ biết ngay sao, đừng quên đây là bệnh viện của tôi.” Lâm Diệc Hàng đẩy kính, khẽ cười một tiếng rồi đi về phía Khoa Thận.

Dì Trương nhìn Bạch Dương: “Cô Bạch, bác sĩ Lâm qua đó rồi, chúng ta qua đó hay đi luôn?”

“Đi thế này luôn cũng không lịch sự, cứ chờ ở đây đi” Bạch Dương suy nghĩ một lát rồi nói.

Dì Trương gật đầu không nói gì, câm tay đẩy của xe lăn cùng đợi với cô.

Đợi khoảng 5 phút thì Lâm Diệc Hàng cũng quay lại.

Bạch Dương nghe dì Trương nhắc nhở rồi hỏi: “Sao vậy?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.