Thưa Phó Tổng, Lần Này Thực Sự Ly Hôn Rồi!

Chương 1081:




Chương 1081

Dì Trương liên tục cam đoan mình tuyệt đối không lộ ra, Bạch Dương mới miễn cưỡng yên tâm.

Nửa tiếng sau, đã đến trung tâm giám định mà Cố Việt Bân nói.

Sau khi dì Trương dừng xe, rồi lấy xe lăn từ cốp sau xe ra, lúc này mới mở cửa xe, đỡ Bạch Dương từ trên xe xuống.

Sở dĩ ngồi xe lăn, cũng là không muốn lộ ra chuyện mình không nhìn thấy trước mặt Cố Việt Bân, mắt không nhìn thấy, ngồi trên xe lăn, sẽ chỉ làm Cố Việt Bân cho rằng, chân cô bị thương, mà không phải là mắt có vấn đề.

Nếu không ngồi xe lăn, phải luôn dựa vào dì Trương, thì cũng rất dễ lộ.

“Cô Bạch, ngồi vững chưa? Tôi bắt đầu đẩy đây.’ Dì Trương đóng cửa xe hỏi.

Bạch Dương gật đầu: “Được rồi, đi thôi.”

Dì Trương đẩy cô, đi về phía cửa chính trung tâm giám định.

Nhưng mà đi đến cửa chính, dì Trương nhìn mấy bậc thềm trước mặt, bắt đầu khó khăn rôi.

Bạch Dương không nhìn thấy, chỉ tò mò dì Trương vì sao đột nhiên dừng lại, mở miệng hỏi thăm: “Sao vậy dì Trương?”

“Có bậc thang, tôi không đẩy lên được.” Dì Trương thở dài.

Bạch Dương cười cười: “Cái này thì có gì, †ôi xuống trước, dì thu lại xe lăn đi, sau đó lại đỡ tôi đi không được sao?”

“Cô Bạch nói cũng đúng, nếu như vậy, vậy thì tôi…

“Tôi đến cho.” Lời của dì Trương còn chưa nói xong, một giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng cắt ngang lời cô.

Bạch Dương nhíu cặp mày thanh tú lại: “Phó Kình Hiên?”

Phó Kình Hiên khẽ gật đầu: “Là anh.”

Nói xong, anh trao đổi ánh mắt với dì Trương.

Dì Trương buông tay ra khỏi tay cầm xe lăn, bước sang bên cạnh một bước.

Phó Kình Hiên thuận tay cầm lấy tay vịnh xe lăn vừa rồi dì Trương vừa đứng: “Ngồi vững, anh đẩy em lên”“

“Đợi chút, tôi ách…

Bạch Dương vừa mới nói mấy chữ, cảm thấy xe lăn dưới chân mình chấn động một cái, ngay sau đó, cô cũng cảm thấy xe lăn ở trên không.

Không cần nghĩ, cô cũng biết là Phó Kình Hiên nhấc theo xe lăn của cô lên bậc thang, bên tai truyền đến tiếng bước chân nặng nề, có thể chứng minh.

Bạch Dương vội vàng nắm chặt tay vịn xe lăn, ổn định cơ thể của mình lại, sợ mình té †ừ trên xe lăn xuống.

Không đến mấy giây, có lẽ là đã đến bậc thang rồi, Bạch Dương cảm thấy xe lăn rơi xuống đất, cơ thể căng cứng cuối cùng mới thả lỏng.

Có điều lửa giận trong lòng cô lại không có tan biến, trực tiếp quay đầu, hét về phía sau: “Phó Kình Hiên, anh làm loạn quá rồi!”

Phó Kình Hiên đang chỉnh cổ áo tay, nghe thấy lời này, lông mày hơi nhướn lên: “Sao lại làm loạn rồi?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.