Thưa Phó Tổng, Lần Này Thực Sự Ly Hôn Rồi!

Chương 1080:




Chương 1080

“Dì Trương, giúp tôi ấn gọi cho Trình Minh Viễn.” Bạch Dương đưa di động cho dì Trương.

Dì Trương sau khi nhận lấy, tìm số Trình Minh Viễn gọi đi: ‘Được rồi cô Bạch.”

“Cảm ơn dì Trương.” Bạch Dương cầm lại điện thoại.

Dì Trương cười cười: “Cô Bạch, tôi đi phơi áo quần trước, có chuyện gì gọi tôi.”

Bạch Dương ừ một tiếng: ‘Được, dì bận đi.”

Dì Trương gật gật đầu, lấy điện thoại ra, đi đến ban công.

Vừa rồi cuộc điện thoại giữa cô Bạch và Cố Việt Bân, mặc dù bà không nghe quá nhiều, nhưng đại khái nghe được một chút mấu chốt.

Bà muốn nói với cậu cả một tiếng.

Bạch Dương không biết dì Trương đi phơi quần áo là gì, kỳ thật liên lạc với Phó Kình Hiên mới là thật.

Lúc này, cô đã gọi đến cho Trình Minh Viễn rồi, nói những chuyện Cố Việt Bân vừa nói trong điện thoại cho Trình Minh Viễn.

Trình Minh Viễn nghe xong, khinh thường cười nhạo một tiếng: “Trông dáng vẻ của ông ta, dường như ông ta rất tự tin Lý Thất chính là con gái của mình.”Đọc tại Truyenone.vn để ủng hộ chúng mình ra chương mới nhé!

“Hẳn là vì giám định ADN lần đầu, dù sao kết quả giám định ADN lần đầu nói bọn họ là cha con ruột, cho nên Cố Việt Bân cũng †in tưởng kết quả giống nhau.” Bạch Dương nhẹ giọng nói.

Trình Minh Viễn bĩu môi: “Nếu ông ta đã cho rằng như vậy, lại càng tốt, bởi vì bây giờ càng tự tin, lúc nhận được kết quả thật sự, thì càng tuyệt vọng không phải sao?”

Bạch Dương cười khẽ: “Anh nói không sai, cho nên tiếp theo, tôi muốn đến tận nơi chứng kiến một chút, chỉ tiếc, tôi không nhìn thấy được sắc mặt sau đó của ông ta.

Cô sờ hai mắt mình, trong mắt lộ vẻ tiếc nuối và gấp gáp.

Này đã là bao nhiêu ngày rồi, ánh mắt của cô đã không nhìn thấy gì cả, hoàn toàn không có dấu hiệu khôi phục thị lực.

Tiếp tục như vậy, cô sẽ sợ hãi không khôi phục.

“Không sao, đến lúc đấy tôi giúp cô ghi lại, đợi đến lúc mắt cô khỏi rồi xem cũng không muộn.” Trình Minh Viễn vỗ lồ ng ngực nói.

Bạch Dương nhíu mày: “Anh giúp tôi ghi lại?”

“Đúng thế, bây giờ tôi đã quay về Hải Thành rồi, khoảng nửa tiếng nữa sẽ đến nơi, đến lúc đó, tôi mang theo vợ chồng Lý Đại Ngưu đến, tin rằng nhất định có kịch hay để xem.” Trình Minh Viễn cười nói, hứng thú đùa giỡn trong giọng nói không chút che giấu.

Bạch Dương cong cong khóe môi: “Như thế sao, vậy tôi mỏi mắt mong chờ.”

“Yên tâm, nhất định đảm bảo cô thỏa mãn, được rồi, trước như vậy đã, chờ tôi đến lại nói với cô.”

Cuộc gọi kết thúc, Bạch Dương để điện thoại xuống.

Trên ban công, dì Trương nghe cô gọi, vội vàng cất điện thoại lại: “Đến đây.”

Rất nhanh, hai người đã chuẩn bị xong ra ngoài, dì Trương lái xe, Bạch Dương ngồi ở ghế sau.

Trên đường, Bạch Dương bắt đầu dặn dò dì Trương, lúc nhìn thấy đám Cố Việt Bân, ngàn vạn không nên lộ ra chuyện mắt cô không nhìn thấy.

Cố Việt Bân là kẻ thù của cô, hận không thể diệt trừ cô, chấm dứt hậu hoạn.

Cho nên nếu để Cố Việt Bân biết ánh mắt cô không thấy gì, không chừng còn lừa cô.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.