Thưa Phó Tổng, Lần Này Thực Sự Ly Hôn Rồi!

Chương 1008:




Chương 1008

Lục Khởi gật đầu một cái, sau đó nhìn chằm chằm Trần Tú Chỉ.

Nhìn một hồi, Lục Khởi trả lời: “Hình như cô ta đang nói sự thật, nhìn dáng vẻ này không giống như đang nói dối.”

Bạch Dương siết chặt lòng bàn tay.

Nếu nói như vậy, tất cả mọi chuyện đều do Trần Tú Chi làm một mình, phía sau không có ai chủ mưu?

“Một vấn đề cuối cùng.” Bạch Dương hít một hơi thật sâu: “Nốt ruồi son trên cổ tay của tôi có bí mật gì? Tại sao lại uy hiếp đến người quan trọng của cô? Vậy uy hiếp đó là gì?”

Trần Tú Chi Trần Tú Chi nhìn vào dải băng quấn quanh cổ tay của Bạch Dương, ánh mắt có chút chột dạ: “Tôi… tôi…”

“Đừng ấp ứng, cũng đừng nói rằng cô không biết, nếu cô không nói, Bạch Dương tôi xin thề, dù có tán gia bại sản tôi cũng không bỏ qua cho người nhà của cô, và người quan trọng nhất của cô, cô có tin hay không?”

Bạch Dương thả tay xuống, giọng nói lạnh đến mức giống như hầm băng.

Lục Khởi cũng vội vàng gật đầu: “Không sai, đừng nghĩ chúng tôi đang nói đù, với thân phận và địa vị của chúng tôi, chúng †ôi hoàn toàn có thể làm được, cho nên hãy thành thật khai báo đi.”

Trần Tú Chi sợ đến phát khóc.

Thành thật khai báo?

Sao cô ta có thể khai báo đây?

Cô ta còn không biết cuối cùng nốt ruồi son đó đại diện cho cái gì mà, người phụ nữ kia chỉ nói là, nốt ruồi son của cô Bạch sẽ uy hiếp người đó, nhưng uy hiếp cái gì thì người phụ nữ kia cũng không nói cho cô ta biết.

Nhìn thấy Trần Tú Chi đang run lẩy bẩy, nhưng vẫn không chịu mở miệng.

Bạch Dương mất kiên nhẫn, ánh mắt lạnh như băng: “Nếu cô vẫn không chịu nói, được, vậy cô cũng đừng trách tôi, A Khởi, đẩy em ra ngoài!”

Trước đó, sau khi cô biết Phó Kình Hiên muốn giao người phụ nữ này cho Lâm Diệc Hàng thực hiện thí nghiệm y học, cô đã ngăn cản, dù sao thì thí nghiệm y học cũng rất bi3n thái, cho dù là thuốc thí nghiệm cũng rất mất nhân tính rồi.

Nói chung là thử nghiệm thuốc lên người đều là những bệnh nhân mắc bệnh, dù gì cũng sẽ chết nên việc thử thuốc cũng không ảnh hưởng gì, chứ nếu một người khỏe mạnh sẽ không đi thử thuốc, bởi vì không ai biết được cơ thể sẽ xảy ra những gì.

Sự lương thiện của cô cũng không muốn nhìn thấy một người đang khỏe mạnh, mà lại bị tác dụng phụ cụt mất tay chân hoặc một bộ phận nào đó trong cơ thể sau khi thử thuốc, đó là lý do cô muốn ngăn cản.

Nhưng bây giờ cô nhận ra, có một số người không đáng được nhận lòng tốt của cô, có lẽ cô nên nhẫn tâm hơn, có như vậy thì những kẻ cứng miệng mới học được cách thỏa hiệp!

Bên ngoài phòng thẩm tra, Lục Khởi đẩy Bạch Dương đi đến một góc: “Cục cưng, người phụ nữ này kín miệng quá, làm cách nào cũng không chịu nói, chúng ta cứ bỏ qua như vậy sao?”

“Bỏ qua như vậy?” Bạch Dương cười: “Đương nhiên là không, em còn chưa biết được những gì em muốn biết, làm sao mà bỏ qua được.”

“Vậy em muốn làm gì?” Lục Khởi nhìn ca.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.