Thưa Phó Tổng, Lần Này Thực Sự Ly Hôn Rồi!

Chương 1007:




Chương 1007

Lục Khởi đóng cửa phòng thẩm vấn lại, sau đó tức giận nhìn chằm chằm Trần Tú Chỉ: “Cô không thể nói? Cô quên mất những lời Phó Kình Hiên vừa nói rồi sao?

Hãy thành thật khai báo, nếu không người nhà của cô sẽ bị liên lụy!”

Cơ thể Trần Tú Chi co rút lại, khúm núm trả lời: “Xin lỗi, thật sự tôi không thể nói, tôi có thể nói tất cả những chuyện mà các người muốn biết, nhưng người này tôi không thể nói, cầu xin các người, đừng hỏi tôi chuyện này.”

Nước mắt cô ta không ngừng chảy xuống.

Mặc dù người kia đã dùng người nhà để uy hiếp nhưng cô ta vẫn không thể khai ra.

Con trai cô ta vẫn đang chờ phẫu thuật.

Hơn nữa, cô ta cũng đang đánh cược rằng mấy người này sẽ không tìm ra con trai cô ta, bởi vì đứa bé đã bị bắt đi từ lúc mới sinh, cô ta cũng mới tìm lại được gần đây, nhưng cũng không tỏ ra quen biết đứa bé bởi vì không dám.

Bây giờ cô ta đang lẻ loi một mình, không ai biết cô ta có con trai.

Cho nên mấy người này, có hơn năm mươi phần trăm không thể tìm ra con trai cô ta, nê việc dọa dẫm là không có tác dụng.

Mà nếu cô ta tố cáo với mấy người này về người kia, con trai cô ta sẽ thật sự kết thúc, cho nên không thể nói.

Bởi vì nói, con trai cô ta chắc chắn sẽ không được cứu, nhưng nếu không nói thì sẽ có năm mươi phần trăm là được sống, nếu là người khác thì cũng sẽ lựa chọn như vậy.

“Đừng hỏi cô chuyện này?” Lục Khởi tức giận nở nụ cười, nắm lấy cổ áo của Trần Tú Chi, nâng người cô ta lên, nói: “Cô xem đây là câu trả lời gì vậy hả, hả?”

Trần Tú Chi nhắm mắt lại, khóc hu hu.

Bạch Dương xoa xoa sống mũi, có chút mệt mỏi: “Được rồi A Khởi, để cô ta xuống đi.”

“Cục cưng…” Lục Khởi có chút không muốn.

Bạch Dương lập lại một lần nữa: ‘Để cô †a xuống, đây là đồn cảnh sát, anh muốn bị cảnh sát cưỡng chế bắt đi sao?”

..” Lục Khởi không nói gì, ném người xuống ghế.

Bạch Dương nhìn Trần Tú Chi ngồi phịch trên ghế như người mất hồn, lạnh lùng hỏi: “Được, tôi sẽ không hỏi cô người kia là ai, bây giờ tôi hỏi cô, cô bất ngờ tấn công tôi là do làm theo lệnh của người kia hay là chủ ý của bản thân?”

“Là tôi.” Trần Tú Chi liên tục vỗ vỗ ngực của mình: “Là tôi tự ý muốn tấn công cô, tôi tình cờ nhìn thấy nốt ruồi son trên cổ tay cô, biết rằng sự tồn tại của cô sẽ uy hiếp người kia, mà người kia là người quan trọng với tôi nên tôi mới quyết định tấn công cô.”

“Có phải như vậy không?” Bạch Dương mím đôi môi đỏ mọng, sau đó vẫy tay với Lục Khởi.

Lục Khởi cúi người: “Cục cưng, làm sao vậy?”

“Anh nhìn giúp em xem cô ta có nói dối không.” Bạch Dương nhỏ giọng ra lệnh.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.