.Băng Hoàng bị Băng Mai hỏi thẳng thì ho khan một tiếng rồi nói:
"Bây giờ các trưởng lão đều tụ tập lại ngươi cho cha ít mặt mũi, nhanh đưa điện thoại cho Băng Thần."
Băng Thần không phải chưa bao giờ nhìn thấy ông ngoại nhưng thường thì hắn ta rất bình dị, Băng Mai đưa cho điện thoại cho con trai rồi nói:
"Ngươi nghe rồi đấy, ông ngoại muốn nói chuyện với ngươi."
Sau đó nàng mở chức năng quay hình đa chiều lên khẽ nhắc nhở:
"Hôm nay có cả trưởng lão nữa nên ngươi chỉnh chu một chút."
Băng Thần lần đầu nói chuyện với nhiều người của Băng gia, tuy không đoán được họ thế nào nhưng hắn mong sao họ cũng được như Nhạc gia. Hình ảnh vừa lên thì hắn thấy được một đám ngươi nghiêm túc ngồi trong một căn nhà cổ kính.
Một ông lão tóc bạc phơ đứng lên đi lại gần ngay trước mặt của Băng Thần rồi nói:
"Tiểu tử nhanh vận dụng huyết mạch sức mạnh rồi đưa tay ra cho ta xem."
Trên tay của Băng Thần bây giờ lúc nào cũng đã có sẵn một đốm xanh rất nhỏ, hắn vận dụng sức mạnh huyết mạch thì bông hoa trên tay mọc rất nhanh ra từ cái đốm. Rất nhanh chóng nở rộ lần bông hoa ngàn cánh, những trưởng lão khác đứng hết lên.
Bọn họ đã coi hình rồi nhưng tận mắt chứng kiến càng làm bọn họ bất ngờ, người kia lên tiếng xác nhận:
"Ta đã chứng thức xong, tiểu tử này huyết mạch đã phản tổ, số cánh hoa 1001 cái còn sức mạnh khi vận dụng thì chưa rõ ràng cần phải kiểm chứng thêm."
Hắn nói với mọi người xong thì lấy ra một cuốn sách lật đến cuối rồi nói:
"Tiểu tử đọc theo ta, Băng Phong Nhất Dặm Băng Tâm Thiên Lý.........."
Băng Thần nhẩm theo pháp quyết thì bông hoa sáng lên, Băng Mai và Thiên Lâm vội vàng bảo vệ hai cô bé ngồi cạnh hắn ta. Khi lạnh tràn ngập khắp căn phòng. Mái tóc của Băng Thần dần dần biến thành màu trắng như tuyết.
"Rắc.......rắc"
Tiếng đóng băng như tiếng gỗ bị bẻ cong vang lên khắp nhà, hiệu quả làm những người khác ngạc nhiên vô cùng, đại trưởng lão khẽ nói:
"Đã xong ngươi thử thu hồi xem thế nào."
Băng Thần dùng ý nghĩ thu hồi thì bông hoa xoay tròn sau đó biến mất, Thiên Lâm vận dụng hỏa nguyên khí khiến căn nhà nhanh chóng quay lại trạng thái ban đầu rồi im lặng chờ phán xét từ Thái Thượng Trưởng Lão của Băng gia.
Người kia nheo mày rồi đưa ra đánh giá:
" Thiên phú huyết mạch rất có thể đạt cấp Thánh thậm chí Thần cấp, tuy chỉ mới mười tám nhưng tác dụng của huyết mạch kỹ năng đã quá mức mạnh mẽ. Ta đề nghị mang tiểu tử này về Băng gia đóng cửa dạy dỗ hoặc đưa tới Long Vũ học viện."
Băng Hoàng vẻ mặt tự hào đứng lên nói:
"Thấy cháu của ta chưa, ta đã bảo hắn chẳng có dính gì tới cái Băng gia kia cả, Băng gia chúng ta bầu trời sau này sẽ do nó chống."
"Bốp....bốp....bốp"
Tiếng vỗ tay của mấy trưởng lão vang lên đều đều, đại trưởng lão đứng lên đưa ra ý kiến:
"Tiểu Thần đã có thiên phú khủng khiếp như thế theo ta cần mang đến Long Vũ học viện còn gia tộc chỉ cung cấp tài nguyên thôi. Cháu gái của ta là Tiếu Thiên Linh sẽ giúp hắn ta an toàn trong khuôn viên học viện."
Nghe mấy người nói mấy cái chuyện này rồi tranh cãi nhau Băng Thần cũng không lạ gì, hắn ngáp ngắn ngáp dài chờ mấy người đó quyết định. Hắn ta bây giờ như thế nào cũng được, chỉ cần đi vào trong Hư giới đua tranh với người khác là được.
Băng Thần không bao giờ quên nhiệm vụ chính của mình khi đến thế giới này, sinh mệnh của rất nhiều thân nhân đang nằm trong tay hắn. Dù cho bất cứ chuyện gì xảy ra thì hắn ta cũng không được phép thất bại.
Mấy người bàn luận một hồi thì tộc trưởng và Thái Thương Trưởng Lão thì muốn Băng Thần ở Long Vũ, những người khác thì chỉ sợ hắn ta gặp chuyện nên không muốn mạo hiểm, có lẽ đã đến lúc chính hắn ta phải lên tiếng:
"Các vị trưởng bối có thể nghe ta nói một tiếng được không?"
Vị thế tăng cao nhờ thiên phú nên hắn nói thì mọi người liền dừng lại, Băng Hoàng lên tiếng nói:
"Cháu trai ngươi có nguyện vọng gì thì cứ việc nói đi."
Băng Thần khẽ cười rồi nói:
"Long Vũ học viện là nơi tập hợp anh tài của thập quốc, thất tộc, tất nhiên cái gia tộc của cha ta cũng không nằm ngoài cái học viện đó. Sớm muộn gì ta cũng đạp nó nhưng bây giờ chưa đủ sức một phát xong ngay, có điều làm từ dưới lên thì cũng không tệ."
Băng Hoàng nghiêm túc hỏi:
"Ngươi muốn va chạm trực diện với Băng gia?"
Băng Thần ánh mắt sắc lạnh:
"Sớm muộn cũng phải đụng chạm thì ta cũng có gì phải ngại, huống chi ta nghe nói tuy Long Vũ học viện không hạn chế đánh nhau nhưng có khu vực riêng. Chưa kế nếu chênh lệch tu vi quá nhiều sẽ không cho thách đấu, còn bằng tu vi ta đảm bảo thắng chắc.
Quan trọng nhất chỉ cần loại bỏ được thành phần của Băng gia trong Long Vũ học viện thì Băng tộc chúng ta sẽ thoải mái lên nhiều kế hoạch trong tương lai. Ta thấy ưu điểm lớn nhất của mình là bình tĩnh nên ta đảm bảo sẽ quay đám đó như dế."
Mọi người đều thấy lời nói này quá mức kiêu ngạo nhưng ánh mắt tự tin mang đầy trí tuệ làm cho mọi người có sự tin tưởng rất lớn. Thái Thượng Trưởng Lão nghiêm túc nói:
"Kiếm không mài sẽ không sắc, hắn đã tự tin như thế thì cho hắn cơ hội, chỉ cần ngươi nhớ một điều là Băng gia tuy không mạnh nhất lại đắc tội nhiều người. Có điều đó chính là do chúng ta đủ bao che tộc nhận khi họ làm đúng.
Gia tộc sẽ vì ngươi ra mặt nhưng đồng thời chính ngươi cũng phải xây dựng niềm tin với người trong gia tộc. Ngươi tự tin ta hiểu nhưng thế đạo đáng sợ hơn ngươi nghĩ nhiều, không đoàn kết được nội bộ thì mọi thứ sẽ sớm tan vỡ ngươi hiểu không."
Băng Thần gật đầu lĩnh giáo, đôi khi tỏ ra ngu một chút sẽ lấy được lòng rất nhiều người, mấy câu tự tin ban đầu thì chỉ để gây ấn tượng thôi. Cuộc chiến thực sự của hắn với các vị thần khác còn chưa bắt đầu nhưng chuẩn bị sẽ không thừa.
Lần này sinh ra ở Hạ cấp vi diện coi như hắn đã bị thiệt không nhỏ, thế nhưng lại được thức tỉnh trí nhớ trước, hắn chỉ có thể thăng tiến nhanh nhất.
Băng tộc và Long Vũ học viện trong mắt hắn chẳng khác gì trò đùa nhưng chỉ cần mang lại lợi ích cho hắn thì Băng Thần không ngại cúi đầu. Huống chi Băng Thần chỉ cần ai tốt với hắn thì hắn cũng sẽ tốt lại, thần thánh cũng khó chịu cô đơn cơ mà.
Kết thúc cuộc nói chuyện thì Băng Thần cuối cùng vẫn tới Long Vũ học viện.