Thú Tu Thành Thần

Chương 983: Bạn tốt




Băng Thần mang đồ ăn rồi cả thức uống mới pha đi ra ngoài, Thiên Lâm tuy rất cảm động nhưng tuyệt nhiên sẽ không thể hiện sự yếu đuối của mình ra ngoài. Hoàng Kỳ thì nhận được một cuộc điện thoại lên đi ra ngoài một lát sau mới quay trở lại.
Hoàng Kỳ nét mặt nghiêm túc nói:
"Ta mới nhận tin từ ông nội rằng khi tiếp xúc với Thượng Nhân bây giờ thì họ sẽ chủ động thông báo cho người của các thế lực quản lý về những thay đổi lớn sắp tới của Hư giới. Chúng ta biết hơi trễ nhưng không ảnh hưởng nhiều lắm, nhiệm vụ của Băng Thần chắc sắp xong rồi chứ?"
Băng Thần gật đầu đáp:
"Cái khó nhất ta đã xử lý xong, bây giờ chỉ cần sống sót thêm gần hai ngày thôi."
Hoàng Kỳ thở phào nhẹ nhõm nói:
"Thế thì tốt, ba ngày nữa thì Hư giới sẽ đóng cửa để thay đổi, ngươi đến Long Vũ sau đó có thể đi vào trong Hư giới chính thức rồi. "
Thiên Lâm thở dài:
"Thành tựu bao nhiêu năm của chúng ta ở trong đó cuối cùng thành mây khói hết, được cái coi như cũng có thứ để làm lúc chán chứ dừng chân tại chỗ hoài cũng chán."
Hoàng Kỳ cũng hơi buồn nhưng lập tức vui vẻ trở lại:
"Gia đình mình khi nào rời đi, ta nghe nói thỏa thuận đình chiến chỉ kéo dài tới chiều này thì phải."
Thiên Ý tuy không vui nhưng vẫn cố gắng tỏ ra bình thường nhất có thể, Băng Thần nhẹ giọng an ủi:
"Dù cách xa nhưng với công nghệ hiện tại muội vẫn có thể thoải mái liên lạc với ta nên đừng buồn, bây giờ an toàn của mọi người phải đặt lên trên tất cả."
Băng Mai khẽ giọng nói:
"Ta khi trở về Băng gia sẽ cố gắng thu xếp để cho mọi chuyện ổn thỏa nhất, bản thân ta bây giờ không cần gì cả chỉ muốn gia đình được bình yên thôi."
Thiên Lâm hơi buồn rầu nói:
"Ta hứa trả thù cho nàng nhưng tu vi tiến bộ quá mức chậm khiến cho gia đình chúng ta chịu cảnh ly tán."
Băng Thần thấy Thiên Lâm như thế thì không khỏi thở dài, hắn đứng lên đi vào phòng của mình trong sự bất ngờ của mấy người. Mang theo bút viết ra ngoài hắn bắt đầu viết lia lịa rồi đưa cho cha mẹ mỗi người một bản:
"Hai ngài tu luyện công pháp này đi, ta đảm bạo tốc độ tu luyện tăng hơn bây giờ gấp trăm lần là ít."
Thiên Lâm coi công pháp nhưng chưa hiểu lắm, như thế đã quá rõ độ cao thâm của thứ này rồi thế nhưng Băng Thần có thể một lần lấy ra hai cái. Điều này khiến cho hắn ta rất thắc mắc:
"Những thứ này con từ đâu có?"
Băng Thần mỉm cười nói:
"Thứ này do ta cá cược thắng vị Thượng Nhân dẫn tiến ta hôm trước, những thứ này đối với nàng là rác rưởi nhưng chúng ta thì có lẽ rất cần nó."
Thiên Lâm nghe xong cảm thấy lo lắng hơn vui mừng hỏi:
"Người ta là Thượng Nhân ngươi như thế có khi nào khiến người ta ghi hận không?"
Băng Thần nghe xong thì cười nói:
"Ngài không cần lo đến chuyện đó, tiếp xúc một thời gian nữa coi chừng ta mang nàng về làm dâu nhà chúng ta không chừng."
Băng Mai thì lại chú ý đến một chuyện khác liền hỏi:
"Sao mắt ngươi lại chuyển thành màu xanh dương rồi, không phải bị bệnh gì chứ?"
Băng Thần từ khi thức tỉnh ký ức đã lập tức thi triển bí pháp để gỡ bỏ phong ấn đang giam giữ huyết mạch và Thập đại thần khí. Thập đại thần khí thì chắc phải mất đến vài năm nhưng huyết mạch thì có lẽ không mất nhiều thời gian đến thế.
Với lượng huyết mạch dần thấm vào người thì hắn ta khiến cho cả người hắn dần thay đổi, đôi mắt chỉ là chỗ thể hiện đầu tiên thôi. Giống như công pháp hắn ta đành phải mang Hạ Y để làm bia chắn cho mình.
Hắn cười nói:
"Ta đâu có nói mình chỉ thắng mỗi công pháp, nàng ấy đã giúp ta thức tỉnh một loại huyết mạch cực mạnh. Có điều ta phải chất nhận một số điều ví dụ như bề ngoài sẽ dần thay đổi và ta phải hi sinh một trong hai dòng máu đang chảy trong huyết quản."
Hắn ta vừa nói thì tay liền ánh lên một cái, trên mu bàn tay liền xuất hiện một hình xăm cái băng hoa. Băng Mai biết tại sao con trai của mình lại làm như thế, có vẻ Băng Thần quan tâm đến chuyện kia hơn bề ngoài rất nhiều.
Băng hoa chính là biểu tượng cho huyết mạch Băng tộc họ ngoại đã thức tỉnh, như thế rõ ràng hắn đã hi sinh huyết mạch họ nội để đổi lấy loại huyết mạch kia.
Băng Thần thức ra chỉ nói nửa thật nửa giả thôi bởi thức tỉnh huyết mạch trước kia thì phải bỏ một lại huyết mạch khác làm mồi nhậu. Hắn chọn huyết mạch họ nội thì coi như một công đôi việc, may mắn hắn còn thức tỉnh được huyết mạch của họ ngoại nữa.
Hai trưởng bối lo suy nghĩ thì Hoàng Kỳ la lên:
"Bông sen này sao nhiều cánh thế."
Băng Mai và Thiên Lâm ngó qua rồi đếm, với tu vi của họ lướt qua đã thấy được con số chính xác, Hoàng Kỳ chụp hình lại rồi gửi cho ông nội của mình. Thấy nàng làm thế Băng Mai muốn ngăn cản nhung quá trễ rồi, lúc nàng cầm lấy thì bức hình đã được gửi đi.
Thấy thế Băng Mai đành căn dặn mọi người:
"Nhất định không ai được tiết lộ Băng Thần hiện tại có hai loại huyết mạch nhớ chưa, nếu để cho mấy người bọn họ biết thì sẽ không tốt đâu."
Hoàng Kỳ ấp úng:
"Nhưng......"
Thiên Lâm lạnh giọng:
"Ngươi nếu tiết lộ những chuyện thấy được hôm nay thì đây là lần cuối cùng gia đình chúng ta chào đón ngươi. Nhiệm vụ của ngươi là bảo vệ hắn an toàn chứ không phải cho hắn thêm rắc rối."
Hoàng Kỳ chưa từng nghe cái giọng điều này của Thiên Lâm ngay cả trong lúc tập luyện, nàng bị áp đảo tinh thần nên đành gật đầu đáp ứng:
"Ta biết rồi."
Thiên Lâm gằn giọng:
"Ngươi chắc không?"
Hoàng Kỳ bị ánh mắt như muốn ăn thịt người của Thiên Lâm dồn ép liền hối hải thề thốt:
"Ta lấy danh nghĩa của Hoàng gia hứa sẽ không tiết lộ ra. "
Thiên Lâm lập tức hiền hòa trở lại cười nói:
"Cá không ăn muối cá ươn, trò không nghe thấy bao giờ thành công, khi đã bảo vệ mục tiêu thì phải suy xét cho kỹ mọi yếu tố khi làm việc nhớ chưa."
Băng Mai chờ điện thoại của Hoàng Lân nhưng mãi không thấy gì, một lúc sau thì màn hình hiện lên một số điện thoại. Nàng tiếp nhận cuộc gọi thở dài:
"Chào cha."
Nàng không ngờ tới Hoàng Lân gửi thẳng cho cha mình, quả nhiên hai ngươi thật sự rất thân thiết, Băng Hoàng thấy con gái bí xị liền hỏi:
"Cái gái gặp cha không thấy vui sao?"
Băng Mai thở dài nói:
"Thế ngài có chắc là chỉ muốn gặp ta không?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.