Thú Tu Thành Thần

Chương 191: Thành công




Băng Thần đang cùng Loan Phương ôm một chỗ thì hắn nhớ tới việc chuyện đổi thể chất cùng huyết mạch cho nàng, thế nhưng trước tiên phải thuyết phục nàng cái đã.
"Phượng ty ta nói này, ngươi đã thấy Tiểu Vũ thức tỉnh thiên phú rồi đấy, tuy không muốn nhưng ta vẫn phải thông báo cho ngươi rằng mặc dù thiên phú ngươi cao nhưng huyết mạch cùng thể chất sẽ mãi mãi không thể thức tỉnh."
Loan Phượng nhíu mày hỏi:
"Tại sao?" 
Băng Thần nhẹ giọng nói:
"Ta chắc chắn với ngươi rằng thể chất của gia tộc ngươi tuy truyền thừa qua nhiều thế hệ, thế nhưng để đạt đến đỉnh phong thì sẽ chỉ có một mà thôi."
Loan Phượng thở dài nói:
"Có phải ngươi muốn nói ta trăm năm nữa sẽ về đất còn ngươi thì còn tương lai dài muốn rời xa ta đúng không? Thế thì...."
Băng Thần nhéo quả bánh bao trước ngực nàng rồi nói:
"Ngươi lảm nhảm cái gì thế, ta là con người như vậy sao? Thực ra ta có cách truyền cho ngươi một cơ hội mới, một thứ huyết mạch cùng thể chất không thua gì của dòng tộc ngươi, có có thể đẩy thiên phú của ngươi lên đến mức tận cùng, phối hợp thêm công pháp của ta thì ngươi sống cùng ta vạn năm thì cũng bình thường."
Loan Phượng hai mắt sáng lên sau đó nghi ngờ hỏi:
"Làm sao có chuyện thần kỳ như thế, chuyện huyết mạch này không phải là không thức tỉnh thì phải cảm chịu hay sao?"
Băng Thần mỉm cười nói:
"Đúng là như thế nhưng có điều ngươi gặp ta lại trở thành nữ nhân của ta, ngươi nghĩ ta có thể để ngươi gặp khó khăn như thế sao."
Băng Thần nghiêm túc bá đạo nói:
"Ta đã không đụng đến nữ nhân thì thôi nhưng nếu đã đụng vào thì linh hồn ngươi cũng thuộc về ta, ngươi chết đi kiếp sau cưới chồng sinh con không phải ta bị cắm sừng hay sao."
Loan Phượng cười nghiêng ngả nàng không ngờ Băng Thần có thể nói ra lời ấu trĩ như thế, mặc kệ nàng cười Băng Thần lấy ra một tấm bùa suy nghĩ một lát rồi đua cho nàng một cái.
"Lá bùa này có chứa một loại huyết mạch cùng thể chất vô cùng mạnh mẽ, ngươi hấp thu lấy nó bằng cách nuốt trực tiếp, có điều quá trình sẽ rất thống khổ đấy."
Loan Phượng cầm lấy lá bùa không chút do dự bỏ vào mồm nuốt xuống, Băng Thần hơi giật mình nói:
"Ta biết ngươi bây giờ còn không thực sự thích ta, cùng làm chỉ thích thân thể ta, thế nhưng ta phát hiện mình không thể rời xa ngươi nữa rồi, chỉ cần có thể giúp ta đi cùng ngươi thì cơ hội nhỏ ta cũng không bỏ qua."
Băng Thần tử trong trạng thái ngẩn người phục hồi lại nói:
"Ngươi đã thành công làm ta cảm thấy thích ngươi rồi đấy, chuẩn bị một chút đi có thể thống khổ sắp tới, cắn chặt lấy gối chờ đợi nó qua."
Quả nhiên chỉ một phút sau cơn đâu thấu tâm gan bất chợt òa tới khiến cho nàng gần như muốn mất đi ý thức, nhưng cảm giác được đôi bàn tay ấm áp cùng giọng nói lo lắng của hắn khiến nàng cố gắng giữ lại chút ý chí.
Nàng từng không biết tình yêu nam nữ là gì nhưng bây giờ nàng như cô nương mới lớn, cảm giác như hắn là cả thế giới, không có hắn thì mình sống cũng phí hoài, bây giờ mắt mình nhắm lại thì sẽ không bao giờ nhìn được hắn nữa.
Ánh mắt nàng tràn đầy tơ máu, thân thể từ bên trong liên tục bài xuất ra chất lỏng màu đen cùng với máu, chỉ vài phút thôi nhưng nàng lúc này đã trở thành một huyết nhân.
Băng Thần mặc kệ mùi hôi tanh cũng như sự cuồng bạo của nàng mà ôm nàng vào lòng, chiếc gối rớt ra, hắn sợ hãi nàng cắn vào lưỡi thầm than:
"Không ổn "
Qua cấp bách hắn ép miệng nàng vào vai mình để nàng cắn, tuy thân thể cứng rắn nhưng đau vẫn có, tuy nhiên có năng lực Không Gian Thống Chị nên hắn nhiều lắm chỉ bị đau mà thôi, không hề có thương tổn gì cả.
Rất lâu sau Loan Phượng đã bình ổn lại Băng Thần vui vẻ xem chỉ số của nàng trong lòng đầy hoan hỉ. 
Tính danh: Loan Phượng 
Thực lực: Dị năng SSR + ( Lôi điện hệ) 
Huyết mạch: Âm Thần (Chân thần huyết mạch)
Thể chất: Thiên Âm Thần Thể (Chân thần thể chất)
Đẳng cấp: 32
Lực lượng: 50 triệu
Tốc độ: 42 triệu 
Trí lực: 32
Thiên phú: 91
Hồn lực: 0
Pháp lực:0
Nguyên tố: Lôi, Ám, Băng
Tuổi thọ:150
Độ thiện cảm: 100
Danh hào: Nhân Tướng (khí thế ảnh hưởng đến tầng thực lực yếu hơn bản thân Vũ Đồ 90% giảm 10% theo mỗi tầng thứ. Cùng tầng thứ mỗi tiểu cảnh giới 1%.Tương tự đối với Yêu thú.Ảnh hưởng yếu đi khi đối phương huyết mạch cao cấp.) 
Nàng bây giờ chắc mệt mỏi lắm, ánh mắt nhắm nghiền hơi thơ đều đều hẳn đã ngủ rồi, hắn ôm nàng vào phòng tăm để tẩy đi máu cùng các tạp chất trong thân thể, số lượng quá nhiều thế nên hắn ta phải tẩy ba bốn lần nước mới xong.
Khăn trải giường cũng nhớp nháp vô cùng, không chỉ máu cùng tạp chất mà còn có cả những thứ còn lại khi hai người đại chiến gần sáu tiếng, làm xong hết tất cả hắn đắp chăn cho nàng ngủ, còn hắn thì đi vào bếp nấu ăn.
Hai giờ sáng nàng tỉnh dậy, hợi giật mình nhưng khi thấy người đàn ông kia đang ôm mình thì nàng bình tĩnh lại, cảm nhận lượng tin tức trong đầu mình nàng mỉm cười, thể chất, huyết mạch, công pháp đều đổi.
Do quá hưng phấn cả người nàng hơi run, Băng Thần giật mình tỉnh dậy, nhìn thấy nàng tỉnh hắn liền hỏi:
"Ngươi có sao không? Còn đau nhức ở đâu không? "
Loan Phượng ôm lấy hắn ta nói:
"Ta bây giờ cảm giác rất thoải mái, tu vi rào cản cũng có dấu hiệu buông lỏng, bây giờ nếu bế quan thì chỉ sau một tuần ta có tự tin đột phá cấp SSS."
Băng Thần vui vẻ nói:
"Thế thì tốt rồi, ngươi chuẩn bị bế quan đi, tăng một cấp bậc chứ ít gì."
Loan Phượng hôn hắn rồi nói:
"Đám bọn họ đi chắc phải hơn hai ngày mới về, chừng nào họ về ta sẽ đi bế quan, còn hai ngày này thì ta sẽ hầu hạ ngươi, lão công yêu quý."
Băng Thần vui vẻ ra mặt nói:
"Thế thì tốt quá, bây giờ ngươi ăn chút đi cho đỡ đói."
Hắn lấy từ gần bên một tô canh đưa cho nàng, Loan Phượng vui vẻ tiếp lấy nhưng nàng chưa kịp ăn thì nhìn thấy bóng hình in trên mặt nước thì giật mình, đặt tô canh qua một bên với lấy tấm gương nàng không khỏi há hốc mồm.
Trong gương một cô nàng trẻ đẹp xinh xắn như tiên, gương mặt lại toát ra vẻ thành thục quyến rũ, khí chất có đôi chú âm nhu,nàng quay qua Băng Thần không thể tin hỏi:
"Ta bầy giờ thật sự giống trong gương sao?"
Băng Thần gật đầu, nàng bây giờ nếu chỉ tính riêng nhan sắc thì đã có thể xếp thứ 4 trong những người đẹp hắn từng diện kiến.
Hương Thiên Y đẹp nhất, Mộng Phỉ đẹp nhì, Hương Thiên Ánh sư phụ của Hương Thiên Y xếp thứ 3 còn nàng thì chỉ thua ba người đó, nhan sắc của nàng bây giờ chỉ còn giống trước kia khoảng năm thành.
Băng Thần thấy nàng kích động thì nói:
"Ta sẽ trang điểm giúp ngươi biến về như trước kia."
Loan Phượng bĩu môi nói:
"Ta cảm giác như thế này đẹp hơn rất nhiều."
Băng Thần ôm nàng trầm ngâm rồi nói:
"Sớm muộn gì chúng ta cũng sẽ ở bên nhau nhưng thân phận của ngươi là mẹ của Tiểu Vũ, ngươi đến với ta sẽ làm nàng khó xử."
Loan Phượng giật mình nói:
"Thế thì phải làm sao?"
Băng Thần tươi cười nói:
"Nếu trước kia thì thật bế tắc nhưng nếu ngươi giả tạo rằng mình đã chết sau đó lấy hình dáng này xuất hiện bên ta thì sao?"
Loan Phượng thầm nghĩ sau đó giật mình nói:
"Ngươi thật thiên tài, ta trước kia nhiều nhất chỉ trăm năm sẽ chết, cho mình chết sớm một chút cũng không sao, thực ra ta chỉ lo lắng cho Tiểu Vũ nhưng có ngươi cùng ta chăm sóc thì nàng cũng sẽ chẳng có vấn đề gì, đã thế còn được đường đường chính chính ở bên ngươi."
Băng Thần lấy ra một chiếc mặt lạ cười nói:
"Chiếc mặt nạ này sử dụng cần nguyên khí, ngươi dựa theo công pháp ta đã truyền tu luyện thì hơi có chút nguyên khí sẽ sử dụng được, khi đó ngươi có dư thời gian để chuẩn bị làm giả cái chết của mình."
Loan Phượng nhận lấy mặt nạ ôm hôn hắn liên tục rồi nói:
"Quả nhiên không hổ là nam nhân của ta suy nghĩ quá cặn kẽ."
Băng Thần nhéo mũi nàng nói:
"Ngươi không cần nịnh bợ, ở nhà ăn hết đồ ăn sau đó tu luyện công pháp đi, hai ngày sau ngươi không nhập môn không có nguyên khí thì bắt buộc phải trát một đống đồ trang điểm lên mặt đấy, cũng nên chú ý nghỉ ngơi ta phải vào Tân Sinh rồi, tối gặp."
Nói xong hắn ta biến mất khỏi phòng, Loan Phượng vừa ăn lấy tô canh vừa mỉm cười hạnh phúc, nàng bây giờ cảm giác rất may mắn khi gặp được nam nhân như hắn, ước gì Tô Linh cũng được như nàng thì tốt biết mấy.
Hai người dù sao nhiều năm quan hệ như tình nhân tình cảm cũng không cạn, bỗng nhiên nàng trong đầu lại lóe ra ý tưởng, nhan sắc Tô Linh không tệ nếu đưa nàng cho Băng Thần thì có khi nào hắn sẽ chấp nhận không 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.