Thư Tình

Chương 24:




Ngày khai giảng. Quả nhiên, chuyện Thiệu Chuẩn và một nữ sinh cùng nhau ra vào trường học ngọt ngào trò chuyện, đồn đãi khắp trường rồi. Vương tử ban nhất (lớp I) Thiệu Chuẩn rốt cục kháng cự không lại thanh xuân, có bạn gái. Năng lực bà tám thời buổi hiện đại thật sự là phi phàm, bạn gái là ai, bộ dạng thế nào, bối cảnh ra sao, thậm chí ngày sinh tháng đẻ bao nhiêu đều nhất nhị rõ ràng.
Khang Kế đối tin đồn này nọ cũng không quan tâm, nữ sinh kia là ai hoặc là cái gì cũng không trọng yếu, quan trọng là, người mà Thiệu Chuẩn yêu không phải hắn. Liền chỉ điểm này thôi, cũng đủ đả kích Khang Kế ngày ngày uể oải.
Khang Kế từng đi tìm Thiệu Chuẩn, muốn đem sự việc nói rõ ràng, nhưng Thiệu Chuẩn căn bản không cho hắn cơ hội, cậu ta bề bộn nhiều việc, bận về việc… cùng cái kia ” bạn gái ” ước hội. Một lần, hai lần, không có lần thứ ba, Khang Kế biết chính mình rốt cục đã vãn hồi không được nữa.
Tuyệt vọng, thống khổ, thiếu niên mới nếm sầu tư vị, đần độn đi, từ từ gầy yếu. Khang gia một nhà đều biết Khang Kế thất tình, lại không biết Khang Kế là vì một cái nam sinh thất tình. Một mạch an ủi săn sóc thuốc bổ, nhưng này đó đối với thiếu niên Khang Kế đang phiền não thì cái gì đều là vô bổ.
Khang Kế càng ngày càng không muốn đến trường, bóng cũng lười đánh, tình nguyện suốt ngày núp trong nhà và tiệm cá. Nhìn một con cá rõ ràng sống, đảo mắt đã ở trên tay mình không còn sinh khí, thật sự là hả giận.
Ngày một ngày một cứ như vậy qua đi. Mắt thấy đã qua một tháng mà con vẫn là không vui lại, mẹ Khang cũng vui vẻ không nổi, nghĩ tới nghĩ lui, cùng ba Khang thương lượng đến thương lượng đi, đã rút ra một cái quyết định khó tưởng.
Cơm chiều, canh cá. Khang Kế một chút có một chút không mà ăn. Mẹ Khang nhìn nhìn con, thở dài nói: “ Tiểu Kế, mấy ngày này tới nay, mẹ xem con cũng không có lòng dạ học, mẹ và ba thương lượng một chút, nếu con nguyện ý, chúng ta liền cho con tạm nghỉ học, ở nhà nghỉ ngơi một học kỳ đi? Chờ em gái con thi xong, tâm tình con cũng tốt rồi, lại cùng em gái cùng tiến lên, được không? ”
” Tạm nghỉ học?!” Khang Kế vẻ mặt mê man, Khang Hồng nhãn tình sáng lên.
” Tốt, tốt, con thật muốn cùng anh hai làm đồng học một lớp nha.” Khang Hồng liên tục gật đầu, nói xong lại quay đầu nói với Khang Kế: “ Anh, tạm nghỉ học đi, đến lúc đó cùng em một lớp chúng ta cùng nhau trải qua.”
Tạm nghỉ học? Không cần gặp lại Thiệu Chuẩn? Hẳn là tốt lắm, vì cái gì trong lòng có chút đau? Khang Kế ánh mắt hơi hoảng một chút, nói: “ Cám ơn ba mẹ, để con suy nghĩ một chút.”
” Ân.” Mẹ Khang cũng không ép con, gắp đồ ăn cho con trai, nói: “ Ăn nhiều một chút, nhìn con gầy rồi.”
Này suy nghĩ, ước chừng suy nghĩ hai ngày, cũng không nghĩ ra cái gì rõ ràng. Khang Kế hận chính mình hãm quá sâu. Có lẽ, có lẽ, rời đi là lựa chọn chính xác. Khang Kế nhìn trên cây mọc ra lá mới, xanh đến tỏa sáng. Đúng vậy, lá trên cây đều đã đổi thành lá mới, nếu đồng học cũng đổi thành mới, có phải hay không hết thảy đều qua đi?
===
Tội Tiểu Kế quóa… Tặng Tiểu Kế một bài nè.
Thư Tình – Phạm Dật Thần (Dịch: Tiểu Thảo)
Bạn có biết rằng, nhìn bạn ngày càng tiều tụy và gầy đi khiến tôi cảm thấy đau lòng…
Có khi tình yêu còn tàn nhẫn hơn cả thời gian,
khi yêu, người ta trở nên ngây dại và bất chấp tất cả.
Hãy quên nó đi, tình yêu đòi hỏi cả hai trái tim phải cùng lên tiếng gọi nhau.
Bạn uống say, bạn trở nên yếu đuối và không còn kìm nỗi nước mắt.
Tôi biết, nỗi tuyệt vọng có khi còn lạnh giá hơn cả mùa đông.
Bạn ghét bản thân luôn sợ cô đơn,
thế nhưng lại đem lòng yêu một người thích tự do và ích kỷ.
Bạn mang theo bức thư tình duy nhất mà cậu ta viết cho bạn
để chứng minh rằng việc chọn cậu ta cho đến nay không phải là một sai lầm.
Nhờ bạn mà cậu ta thoát khỏi nỗi thê lương,
vì cảm kích mà cậu ta ôm bạn vào lòng và khóc.
Ôi thật đáng tiếc, tình yêu không phải vài giọt nước mắt hay mấy bức thư tình bạn à…
Có lẽ hơi tàn nhẫn khi nói ra điều này,
nhưng chờ đợi người khác mang hạnh phúc đến cho mình
thường luôn là những người có cuộc sống bất hạnh.
Ôi thật đáng tiếc, tình yêu không phải cố nén nước mắt và giữ lại mấy bức thư tình.
Vết thương lúc tỉnh táo lại đau đớn hơn lúc hôn mê…
Nếu cứ nhắm chặt đôi mắt và bước tiếp trên con đường sai lầm,
thì khi tình yêu thật sự đến với bạn, lúc đó làm sao bạn có thể nắm bắt nó…
===
Truyện này mà ngược tiếp nữa thì không phải Thư tình – Phạm Tỉnh, cho nên mình mới chia ra hai phần cho nó đau.
Khang Kế quyết định làm một trận bóng rổ cuối cùng, xem như một phương thức cáo biệt tốt nhất. Hơn nữa cũng muốn cùng đội bóng nói một chút, lâu như vậy tới nay, bọn họ chính là bằng hữu tốt nhất ở trường này.
Đội bóng thấy Khang Kế trở về từ trạng thái mê man, ai cũng đều thực nhiệt tình, đội trưởng cũng chỉ huấn Khang Kế vài câu rồi thôi. Khang Kế không kịp nói cái gì đã bị nhóm đội viên kéo ra sân, hôm nay không phải thường quy huấn luyện, là một hồi đấu đối kháng của khối, tuy rằng sân không lớn nhưng người xem thực nhiệt tình, mọi người vì niên cấp của mình mà hô to cố lên.
Khang Kế ban đầu còn có chút không hòa nhập, nhưng trận đấu có loại sức mạnh đặc biệt, sức mạnh nhiệt tình mà chuyên chú đã kích hoạt Khang Kế. Trong tiếng hoan hô của đội cổ động viên năm nhất, Khang Kế đã quên cái gọi là tình yêu, đã quên cái gì Thiệu Chuẩn, toàn tâm toàn ý muốn thắng, muốn thắng, muốn thắng.
Cái gì cũng nhìn không thấy, cái gì cũng nghe không thấy, trong lòng chỉ có sân bóng mà thôi. Khang Kế tiến vào một loại trạng thái mà hắn vẫn thường xuyên có trong mỗi trận đấu, phi thường chuyên chú. Đến thời gian nghỉ giữa bàn, tiếng cười vang lên, năm nhất vẫn duy trì được điểm số mỏng manh. Đội trưởng tiến đến vỗ vỗ vai Khang Kế nói: “ Không sai, chú ý phối hợp, bảo trì trạng thái này.”
Khang Kế gật gật đầu, cười cười, tùy tay tiếp nhận nước và khăn mặt không biết là ai đưa qua, vừa nghe bàn chiến thuật.
Thực thích cảm giác trận đấu a. Tâm tình Khang Kế một chút một chút bay lên, sớm đem ý tưởng tạm nghỉ học ném ra sau đầu. Năm phút đồng hồ sau nửa bàn cuối bắt đầu, Khang Kế đem một tháng qua buồn bực toàn bộ phát tiết hết, vận bóng, chuyền bóng, đột phá, hơn người, toàn trường liền nhìn thấy hắn một người cao thấp tung bay, tiếng cổ vũ cố lên bên cạnh sân bóng dần dần biến thành ” Khang Kế, Khang Kế…”
Nhưng đội năm hai cũng không phải yếu gì, sắp đến hai phút cuối cùng Khang Kế cướp được bóng, trực tiếp hạ người lấy đà, ném rổ trúng mục tiêu, đến hai phút mấu chốt sau đó năm nhất mới hạ xuống bại thế. Cuối cùng đội Khang Kế lấy tỉ số 68:64 mỏng manh mà thắng lợi.
Hoan hô, toàn trường hoan hô, đặc biệt thanh âm nữ sinh là lớn nhất, này tiếng hoan hô cơ hồ có thể xưng là toàn bộ tập thể thét chói tai. Khang Kế ngượng ngùng cười cười, phất phất tay, nghe được tiếng hoan hô trở nên lớn hơn nữa, Khang Kế cảm thấy rất vui, đơn giản giơ tay lên một trận vẫy loạn đáp lại khán giả. Tiếng cười vui tràn ngập toàn bộ sân bóng.
Đã lâu không có quang lâm, Khang Kế cả người tràn ngập khoái hoạt, tuy rằng một thân mồ hôi Khang Kế lại cười đến cực kì thoải mái. Hắn quyết định không nghỉ học, chơi bóng rổ khoái hoạt so sánh với luyến ái khoái hoạt, kém không có mấy. Cùng một đàn bằng hữu thôi thôi táng táng tắm giặt cãi nhau ầm ĩ xong, Khang Kế chủ động nhận nhiệm vụ thu thập dụng cụ, bồi thường mấy ngày nay lười nhác, mọi người cũng không chối từ, cười cười cùng hắn cáo biệt.
Một cái, hai cái, nhất nhất đếm rõ ràng, Khang Kế cầm chìa khóa chuẩn bị khóa cửa phòng dụng cụ. Quay người lại liền đụng vào một người. Khang Kế ngẩng đầu, vẻ mặt khiếp sợ nhìn Thiệu Chuẩn biểu tình không rõ.
” Thiệu, Thiệu, Thiệu Chuẩn…” Khang Kế căn bản không nghĩ tới còn có thể một mình gặp được Thiệu Chuẩn, trong lúc nhất thời đem toàn bộ hào hùng vừa rồi quên mất, lại kéo tới một tên Khang Kế hễ gặp được Thiệu Chuẩn liền thất ngữ: “ Cậu, cậu, cậu có chuyện gì sao? ”
“ Nha? Cậu còn nhớ rõ tôi là ai sao? ” Thiệu Chuẩn ánh mắt mị mị, khẩu khí rất nguy hiểm hỏi lại.
Lời này hẳn là mình hỏi cậu đi? Khang Kế đột nhiên nghĩ đến bạn gái Thiệu Chuẩn, thấp đầu, không còn khí lực và sự khẩn trương vừa rồi, mềm nhũn hướng bên cạnh thất thiểu nói: “ Để mình khóa cửa. ” nói xong, cũng không để ý Thiệu Chuẩn ở một bên, cắn răng tự cố đem cửa khóa lại, chuẩn bị rời đi.
” Khang Kế!” Thiệu Chuẩn một tiếng hừ lạnh, cầm trụ cổ tay Khang Kế, kéo ra bên ngoài: “ Đi theo tôi. ”
” Đi chỗ nào? ”  Khang Kế lắc lắc tay, không bỏ ra, nhíu mày hỏi.
” Nha? Khang Kế cậu cũng có cá tính? ” Thiệu Chuẩn quay đầu lại lạnh lùng nhìn Khang Kế: “ Hay là nói, cậu sợ hãi… theo tôi một mình cùng một chỗ? ”
” Không, không thể nào!”. Quả thật là sợ hãi, Khang Kế trong lòng ngầm bực bản thân vô dụng, tuy rằng ngoài miệng nói lời tương phản, nhưng tự mình biết, chỉ cần là Thiệu Chuẩn nguyện ý, vô luận đem chính mình thế nào mình đều là không thể phản kháng.
” Vậy, cũng đừng hỏi đi đâu, dù sao cậu cũng không sợ.” Thiệu Chuẩn trên mặt không tiếu ý, Khang Kế có thể nhìn ra từ trong mắt cậu ta, Thiệu Chuẩn dường như… Dường như đang tức giận? Cậu ấy vì cái gì tức giận? Khang Kế nghiêng ngả lảo đảo đi theo sau Thiệu Chuẩn, trong lòng không ngừng buồn bực, vì cái gì cậu ấy sinh khí lại lôi kéo mình? Cậu ấy đã sớm cùng mình không còn quan hệ, cậu ấy hẳn là cũng sẽ không tức giận với mình mới đúng?
Khang Kế miên man suy nghĩ, bị Thiệu Chuẩn lôi kéo như vậy chỉ là có chút không tình nguyện, kỳ thật trong lòng đã sớm vui mừng không rõ, lại cùng một chỗ sao, mặc kệ Thiệu Chuẩn đem mình đi đến nơi nào, đều là hạnh phúc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.