Thư Tình

Chương 23:




Khang Kế vẫn sống rất vui, cảm tình tư mật được thỏa mãn, tình dục tư mật cũng được thỏa mãn, Khang Kế mỗi ngày không thể khắc chế biểu tình của mình, cứ cười hô hố, mặc dù có lúc cười trông rất ngốc.
Thiệu Chuẩn cũng rất vui, thậm chí còn đối xử với Khang Kế tốt hơn trước dịp Giáng Sinh nữa, dùng hết khả năng tìm thời gian để ở bên Khang Kế. Người cảm ta tình, giống như hai chú chim gõ kiến, hễ có cơ hội thì hôn môi, dùng thân thể thăm dò biểu đạt thứ tình yêu chưa bao giờ nói ra miệng, hai người quả thực ngọt ngào.
Đáng tiếc vừa lúc gặp đợt rét đậm, hai người tuy rằng nhiệt tình như lửa nhưng lại không có cách để an ủi thứ nhiệt tình này. Nhiều lắm là vụng trộm ở nóc ga-ra nhà Thiệu Chuẩn hôn nhẹ, hoặc là ở phòng dụng cụ thể thao “kiểm tra” nhau, căn bản không có cơ hội có thể thỏa mãn thực sự một phát giống như lần trước. Thời tiết quá lạnh, đồ mặc quá dày, Khang Kế bởi vậy một lòng hi vọng mùa hè mau đến. Hi vọng mùa hè người nào đó sẽ mặc áo sơmi cùng mình hôn môi, có thể cởi đến trống trơn cũng không cảm thấy lạnh, có thể da thịt thân cận, có thể… cái gì đều có thể.
Tình sắc, tình sắc, hàng đêm tình sắc. May mà, dù có bất mãn thì ngọt ngào vẫn là ngọt ngào.
Lại đến cuối năm. Năm trước, sau khi cùng Khang Kế lưu luyến chia tay, Thiệu Chuẩn về quê ăn Tết cùng cha mẹ, để cho Khang Kế một người cô đơn ở lại trấn nhỏ phụ giúp ba mẹ bán cá. Quãng thời gian Tết nhất trở nên đặc biệt dài, may mà còn có cá để bán, còn có bóng để đánh, còn có em gái để đùa. Cuộc sống này dù thế nào, không có Thiệu Chuẩn mỗi ngày đều trôi qua lặng lẽ như nhau mà thôi.
Qua năm, không vài ngày sẽ lại khai giảng, học kỳ hai sắp bắt đầu.
Tuy rằng Khang Kế thấy lạ là Thiệu Chuẩn sao còn chưa về, nhưng vẫn viết thư tình, một phong một phong cất trong hộp bánh bích quy chỉ chờ Thiệu Chuẩn trở về sẽ một lần gửi cho cậu ta. Cứ như vậy cũng đã vài năm viết thư tình, Khang Kế đã có thói quen đã biết cách biểu đạt tình cảm, rất nhiều lời buồn nôn không nên nói, những lời thề có nói cũng không có người tin tưởng, thậm chí những cảm xúc rất bình thường về cuộc sống đều có thể viết vào thư tình. Thiệu Chuẩn tất cả đều nhận. Quá thương cậu ấy. Khang Kế giờ đây mỗi lần nhớ đến Thiệu Chuẩn sẽ cảm thấy ngọt ngào, cảm thấy hưng phấn, bản thân hắn cũng cảm thấy chính mình bất trị.
Trước khai giảng một ngày, Khang Kế ở tiệm cá nghe được tin tức cửa sau: Thiệu Chuẩn rốt cục đã trở lại.
Đêm đó hắn hưng phấn đi đến nhà Thiệu Chuẩn. Nhìn bóng Thiệu Chuẩn in trên cửa sổ, tim Khang Kế đập loạn. Rất muốn đặt cậu ấy ở trong lòng hôn rồi lại hôn cho thỏa. Khang Kế kềm chế cơn kích động, lấy hòn đá nhỏ ném cửa sổ, mới ném một cái, đèn trong phòng đã tắt.
Khang Kế nghĩ Thiệu Chuẩn hẳn là sắp xuống lầu rồi, mới thu tay ngồi chờ trong rừng cây nhỏ. Một đợi thì đợi nửa giờ, đầu mùa xuân, ban đêm vẫn là lạnh vô cùng, Khang Kế run rẩy đợi cũng không đợi được Thiệu Chuẩn. Lòng có chút lạnh lẽo, thầm nghĩ phải chăng Thiệu Chuẩn không nghe thấy, tắt đèn là do vừa vặn chuẩn bị đi ngủ? Vì thế lại đứng dậy, dùng đá gõ cửa sổ vài phát ngắt quãng.
Lúc này đây cửa sổ cũng không có mở ra như ý nguyện. Rõ ràng Thiệu Chuẩn ở trong phòng mà, Khang Kế không rõ đã xảy ra chuyện gì, trong lòng mơ hồ bất an, vì sao không để ý tới mình? Không cam lòng lại tìm thêm một nắm đá nhỏ, vẫn là từng viên từng viên ném lên, mãi cho đến khi giọng cô giáo Vương uy nghiêm vang lên: “Thiệu Chuẩn, con đang làm gì vậy? Đã trễ thế này, mau ngủ đi con.” Sau đó là tiếng Thiệu Chuẩn bình thản: “Không có việc gì, mẹ, con ngủ sớm rồi, chỉ là con mèo hoang đáng ghét đang phá cửa sổ mà thôi.”
Nghe xong lời này Khang Kế ngây cả người. Bàn tay cầm đá chầm chậm lơi ra, đá nhỏ lộp bộp rơi xuống đất. Xảy ra chuyện gì? Thiệu Chuẩn thế nào rồi? Khang Kế đứng dưới ánh trăng sửng sốt thật lâu nhìn cửa sổ, trăm tư nghìn tưởng không thể lý giải, trong lòng hoang mang rối loạn. Mãi đến lúc cảm thấy quá mệt mỏi mới chết lặng lết thết lê chân đi về nhà mình.
Thiệu Chuẩn nấp ở sau bức màn nhìn Khang Kế từ từ đi mất, càng đi càng xa. Dưới ánh trăng, ngay cả cái điểm đen cũng đã tiêu mất. Cũng không còn sức lực, cậu ta dựa theo bức tường chầm chậm ngồi bệt trên sàn nhà.
Xong rồi, chính mình xong rồi. Trả thù một tên phản bội tình cảm, chính mình nhưng lại còn thương tâm hơn cả hắn. Thiệu Chuẩn cuộn người lại, chôn mặt vào giữa đầu gối, không biết làm sao. Nhớ đến biểu tình Khang Kế vừa rồi mang theo khó hiểu, mang theo không thể tin, mang theo ưu thương, Thiệu Chuẩn cơ hồ muốn bỏ cuộc, này rốt cuộc là tra tấn Khang Kế, hay là tra tấn chính mình đây?! Ngày mai thật sự còn phải tiếp tục ư?
Đương nhiên cần tiếp tục. Bởi vì nhiệt tình của Khang Kế sẽ không bởi vì điểm nhỏ ấy mà suy sụp đâu.
Sáng sớm ngày hôm sau, Khang Kế mang theo đôi mắt thâm quầng cưỡi xe đến rừng cây nhỏ trước nhà Thiệu Chuẩn. Vô luận như thế nào, hôm nay phải nhìn thấy Thiệu Chuẩn, bằng không chính mình sẽ chết. Khang Kế lúc này đây rất kiên nhẫn chờ đợi.
Chờ a chờ. Rốt cục đợi được Thiệu Chuẩn xuất hiện. Nhìn xem thời gian, Thiệu Chuẩn thế nhưng đến trường còn sớm hơn bình thường, sẽ không phải là cũng nhớ mình đấy chứ? Khang Kế hưng phấn một chặp, chờ Thiệu Chuẩn đi qua ngõ cua kia, qua nhà họ Thiệu, mình có thể đi qua nói chuyện với cậu ấy. Nhưng mà… Khang Kế buồn bực nhìn Thiệu Chuẩn lại rẽ qua hướng khác, đi qua nhà lớn, đi qua nhà kho, một lát sau, một mình cưỡi một chiếc xe hết sức đẹp đẽ đi ra, quẹo vào khúc cua thẳng hướng mà đi.
Khang Kế hô một tiếng, mau chóng lên xe, trong khoảng thời gian nhanh như chớp, đã chạy song song với Thiệu Chuẩn.
“Thiệu Chuẩn, Thiệu Chuẩn, mình rất nhớ cậu đó.” Khang Kế đã quên buồn tủi tối hôm qua, nhiệt tình không thay đổi đem khuôn mặt tươi cười đối mặt Thiệu Chuẩn. Nếu không phải đang ngồi trên xe, khẳng định hắn sẽ nhảy qua.
Thiệu Chuẩn thoáng dừng một chút, mới quay sang cười tủm tỉm nhìn Khang Kế nói: “Khang Kế, cậu sao lại ở đây? ”
“A?” Khang Kế bị Thiệu Chuẩn hỏi vấn đề lạ hoắc như vậy thì quá mức sửng sốt, bất an mơ hồ tối qua lại hiện lên trong lòng: “Thiệu Chuẩn, cậu sao vậy? Mình ở đây chính là muốn nhìn thấy cậu, cái này có gì kỳ quái sao? ”
“Khang Kế,” Thiệu Chuẩn hắc hắc cười hai tiếng, nói: “Khang Kế, cậu hẳn là nên tìm cô bạn gái đi, mỗi ngày theo một thằng nam sinh như tôi, có thấy ngu ngốc không? Tôi có cái gì đẹp đẽ? ”
“Bạn gái?!” Xe Khang Kế một trận loạng choạng, nửa ngày mới trầm giọng nói: “Thiệu Chuẩn, cậu nói bậy, người mình thích là cậu, cậu không biết sao?”
“Thích tôi?” Thiệu Chuẩn cười có chút miễn cưỡng, đáng tiếc Khang Kế nhìn không thấy, bởi vì Khang Kế cũng một thân sầu não, ngây ngốc nhìn cuối đường. Thiệu Chuẩn đột nhiên lớn tiếng cười cười nói: “Khang Kế, đây là cậu lần đầu tiên nói với tôi là cậu thích tôi. Cậu chưa bao giờ nói, tôi sao biết được? Đáng tiếc cậu nói trễ rồi.”
“Cái gì trễ cơ? ” Khang Kế mạnh mẽ quay đầu nhìn chằm chằm Thiệu Chuẩn hỏi.
“Hôm nay chúng ta không cùng đường rồi, tôi muốn đi trước đón bạn gái của tôi. Gặp lại ở trường nhé, Khang Kế.” Thiệu Chuẩn vểnh khóe miệng cười như không cười, nói xong đột ngột tăng tốc vượt qua Khang Kế rồi chạy vội đi.
Khang Kế lảo đảo một cái, rốt cục vẫn là ngã. Ngã vào ven đường cùng với chiếc xe đạp, cứ thế không nhúc nhích mà nhìn bóng dáng Thiệu Chuẩn nhanh chóng vụt mất.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.