Thứ Nguyên Chi Môn

Chương 253: Khống Chế Hàn Vương




Ngày hôm sau, đêm tối buông xuống, Hàn quốc vương cung.
“ Ah.. ng..” Hàn An đồng tử mở lớn lời còn chưa hết cả thân ảnh đả bất động, thân ảnh chỉ mới xoay người lại liền đình chỉ, hoàn toàn không thể phát ra bất cứ thanh âm gì.
Đồng tử liền co rút thành cây kim, trong mắt hắn là một nam tử mặt dù chưa từng gặp gở nhưng hắn có thể khẳng định tên nam tử này là ai.
Nhiều năm như vậy Đại Việt luôn là một mối lo canh cánh trong lòng hắn, tống táng Bách Việt không thành bồi dưỡng phản loạn không chỉ một mình hắn ngồi lên vương vị mà còn một người khác chính là Đại Việt vương hiện giờ.
“ Dị đồng, tóc dài như lửa bốc cháy” đại não nhanh chóng cho ro kết quả khi trước mắt bắt mắt nam tử tuấn mỹ dung nhan, hắn cũng từ quân thần dưới trướng biết được ngoại hình mà thế nhân đồn thổi về Thiên An, nhưng hắn không thể phát ra bất cứ mệnh lệnh gì để kêu hô bên ngoài cấm quân, chỉ có thể trong lòng thầm hô lấy.
“ Thay vì sau này bị Doanh Chính giết chết, thì chết dưới tay ta cũng vậy” Thiên An vui vẻ đi đến tay đặt lên đầu hắn bắt đầu sử dụng một trong những năng lực khác của đôi mắt của mình, đọc lấy ký ức của đối phương.
Trước đây Thiên An cũng đọc không ít tiểu thuyết xem qua phim ảnh cũng biết được vận mệnh của Hàn quốc cũng như Hàn vương An. Nếu không có hắn nhúng tay thì năm 234 TCN, Tần vương Chính đánh Hàn. Nước Hàn nguy cấp, Hàn vương An bèn sai công tử Hàn Phi làm sứ giả, sang nước Tần xin hòa hoãn.
Tần vương Chính bèn lưu Hàn Phi ở lại. Được một thời gian, Hàn Phi bị Lý Tư ghen tài gièm pha và bị Tần vương giết.Năm 230 TCN, Tần vương Chính hạ lệnh đi kinh lược nước Hàn. Hàn vương An biết không thể giữ được bờ cõi, đành thu thập hết sổ sách dâng vua Tần xin đầu hàng. Tần vương Chính đặt đất đai còn lại của nước Hàn làm quận Dĩnh Xuyên, có hắn nhúng tay lại khác không đợi đến thời gian đó bây giờ trực tiếp bị thịt.
Hàn quốc ai quyền lực lớn nhất tất nhiên là Hàn vương An rồi, tên mập béo này không có võ công gì cả, so với Cơ Vô Dạ, Hàn Vũ, hay Bạch Diệc Phi dể ra tay nhất, quyền lực cũng lớn nhất.
“ Để xem ngươi có thể cho ta thứ gì đây” Thiên An cười tà, tay vươn ra đặt lên đầu hắn bắt đầu lục lọi ký ức của đối phương.
Rất nhanh những ký ức tái hiện như lội ngược dòng đổ về từ gần đến xa, từ việc hắn nghe tên thái giám thông tri Minh Châu phu nhân muốn gặp cho đến chuyện quốc sự rồi càng xa xưa hơn. Thiên An chậm rải tiêu thụ đống ký ức này truy tìm thông tin hắn cần đến, những ký ức không cần thiết dạo gần đây đều bị hắn lượt bỏ.
Bằng hắn thực lực bây giờ lại có nội thiên địa hổ trợ đột nhập vào tẩm cung của Hàn An mà nói cực độ dể dàng. Sau khi dổ dành tiểu công chúa nhà hắn, chính là đến Hàn cung làm thịt Hàn An, sau đó bố trí quân cờ khép lại cục diện mà hắn muốn.
Nữa tiếng thời gian trôi qua, một tên thái giám cung kính bước vào bên trong, trên tay cầm chiếc đèn lồng cất bước đi vào bên trong, cung kính dỏ hỏi: “ Vương thượng, có xuất phát đến Minh Châu phu nhân nửa không?”
“ Để đêm mai, đêm nay quả nhân đến tẩm cung của Hồng Liên” Thiên An trong thân phận Hàn An hạ lệnh cho tên thái giám.
“ Vâng” thái giám cung kích trả lời, thân ảnh xoay người đi trước dẫn đường phương hướng chính là Hồng Liên công chúa tẩm cung.
Lại them nửa tiếng quanh co lòng vòng tẩm cung của Hồng Liên cũng nhanh chóng hiện ra, sở dĩ đến nơi này chính là Thiên An bất ngờ không thôi khi từ đống ký ức của Hàn An hắn lại biết được thứ hắn cần tìm.
Năm xưa Lưu Ý đem bảo vật đưa cho Hàn vương An hắn chiếm được nhưng không cách nào giải khai được cuối cùng đem nó chôn giấu cất đi, đả hắn không mở được thì cũng không thể để cho người khác có được, mà nơi cất giấu chính là tẩm cung của Hồng Liên. Cho dù người có biết được hắn chiếm được bảo vật cũng sẻ không nghĩ ra được hắn sẻ đem giấu ở nơi này chứ không phải là quốc khố hay tẩm cung của hắn.
"Hồng Liên bái kiến Phụ Vương." Hồng Liên hạ thấp người hành lễ, có chút ngoài ý muốn, không biết vì cái gì đêm nay phụ vương nàng lại tìm đến thân ảnh nhanh chóng chạy đến ôm lấy cánh tay của hắn nủng nịu, rồi dìu hắn ngồi trên chiếc bàn của mình.
“ Tứ ca con nói đúng, bất giác Liên nhi cũng đã trưởng thành” Hàn An cười nói: “ cũng tính đến chuyện chung thân đại sự cho con rồi”
Hồng Liên nghe được liền hốt hoảng nói: “ phụ vương, đừng nghe tứ ca nói bậy, Hồng Liên vẫn còn nhỏ đây, chỉ muốn bên cạnh phụ vương phụng dưỡng người thôi”
Hàn An đem tay vuốt ve đầu tóc nàng, cười nói: “ sao có thể được, con cũng đả lớn rồi cũng sẻ lập gia đình mà thôi”
“ Phụ vương, người không thương Liên nhi sao?” Hồng Liên liền nủng nịu đáp lời, gương mặt trở nên thương tâm như muốn khóc một dạng.
Hàn An ôn hòa nói: “con là đứa con gái bảo bối của ta, nhưng cũng là công chúa của nước Hàn, ta cũng không thể một mực ở bên cạnh con mãi được, phụ vương tuổi tác cũng đả cao rồi, nếu không phải đêm trước trò chuyện với lảo tứ và lảo cửu phụ vương còn không nhận ra đây”
“ Phụ vương mới không già, hồng phúc tề thiên sẻ sống lâu trăm tuổi” Hồng Liên cả người nép vào người hắn nhu thuận lên tiếng.
Hàn An vổ nhẹ đầu nàng, cười nói: “ người ai mà không chết chứ, vài ngày trước ta cùng hai huynh trưởng của con cũng bàn tính hôn sự của con, thân là công chúa một nước khi gã tốt nhất là hòa thân, không thì gã cho trọng thần trong triều”
“ Không muốn, phụ vương đừng nghe tứ ca nói, con chưa muốn gả đi, phụ vương phụ vương” Hồng Liên ra sức làm nũng lên.
Hàn An lai tiếp lời: “ con gái lớn rồi cũng nên thành gia lập thất, hơn nữa hôn sự của con nhiều năm trước đả được phụ vương định xuống. Là Việt vương Thiên An, hiện giờ mối quan hệ giữa Hàn Việt có nguy cơ rạn nứt”
“ Ahh” Hồng Liên kinh hô lần nữa, cả gương mặt thoáng chút phiếm hồng lên khi nghe được, mối quan hệ này nàng từ một ngày trước đả biết rồi, lại nhớ đến tên nam tử cuồng ngạo khinh cuồng, lại đùa giỡn nàng đỏ mặt xấu hổ.
“ Không được.. không được.. tên bại hoại, vô sỉ đó, không được” Hồng Liên mặt đỏ hồng lắc đầu lên tiếng.
Hàn An mày nhướn lên, rồi nói: “ Cũng được nếu con không muốn phụ vương đổi người khác là được, để U Nhược thay con xuất giá vậy, hẳn Việt vương cũng không để ý chuyện này.”
“ Không phải.. kỳ thực.. kỳ thực” Hồng Liên nghe được liền bối rối gấp gáp lên tiếng, mặt có phần đỏ thẹn thùng: “ tên đó mặc dù bại hoại, vô sỉ nhưng tài trí rất cao.. con..con.. con...phụ vương kỳ thực..kỳ thực”
“ Cơ Vô Dạ thế nào, hắn là trọng thần của triều, tứ ca con đả nói với ta” Hàn An môi có chút nhích lên độ cong.
“ Không”Hồng Liên lớn giọng thốt lên, đầu lắc đầu liên tục không ngừng, nhanh chóng ôm lấy ngườ Hàn An gương mặt như trái táo như muỗi kêu nói: “ nếu gã cho tên đó, con thà gã cho tên bại hoại Thiên An còn hơn”
Hàn An khóe môi nhích lên độ cong ánh mắt nhìn về tập giấy trắng được đè xuống, có rất nhiều bức ảnh đủ mọi tranh ảnh do Hồng Liên vẻ ra, chim chóc xe đạp các trò chơi, còn có cả một bức ảnh của Thiên An trong đó còn ghi lại vài dòng văn tự mắng nhiếc hắn bên trong, lại nói: “ con nói gì, đại tướng quân nếu không được như vậy Trương Lương cháu trai của tướng quốc của Trương Khai Địa, tuổi còn trẻ tài cao”
“ Tiểu Lương Tử, phụ vương.. kỳ thực kỳ thực …” Hồng Liên càng thẹn thùng hơn, so với lảo già Cơ Vô Dạ cùng với Tiểu Lương Tử chán ngắt thì Thiên An lại lựa chọn tốt hơn nhiều.
“ Ha ha” Hàn An cười nói: “ xem ra con đối với vị Việt vương này cũng không có chán ghét như ta tưởng, Liên nhi cũng đã trưởng thành, nếu là ta đem con gả cho Việt vương, con có bằng lòng không?”
"A?" Hồng Liên giật mình lên, đến cả lổ tai lẫn cổ cũng hồng thấu lên, ngượng ngùng nói: "Toàn bằng Phụ Vương làm chủ."
Thiên An môi có chút nhích lên khi thấy công chúa nhỏ này thẹn thùng bộ dáng, nàng cũng là một mỹ nhân tuyệt sắc đơn thuần ngây thơ để người yêu thích, hắn cũng không ngoại lệ. Đem tay vuốt ve tóc nàng mà lúc này Hồng Liên thần sắc dần trở nên mệt mỏi khi nàng ngửi được một mùi hương trên người Hàn vương An, theo đó chẳng mấy chốc liền lâm vào ngủ say đi, thân ảnh Hàn An vội đứng dậy cất bước đi nhanh vào tẩm cung của nàng bên trong.
“ Tạch tạch tạch tạch” có ký ức của Hàn An hắn nhanh chóng đi đến một giá tủ lớn trên đó đựng lấy các vật bài trí tinh xảo vật dụng, tay vươn ra ấn lấy thành gỗ theo đó một miếng gỗ vuông lún xuống, khó bằng mắt thường nhận biết được ra cơ quan này, có thể nói khó người có thể nghĩ ra được cho dù có kẻ đoán được Hàn vương An là người đứng sau lấy đi bảo vật, cũng khó mà nghĩ ra hắn lại đem giấu ở Hồng Liên công chúa, cho dù tìm ra được thì xác định đồ vật giấu cũng khó mà tìm ra.
Thủ đoạn cực kỳ cao minh, Hồng Liên sẻ chẳng bao giờ nghỉ đến còn một bảo vật được chính tay phụ thân mình giấu trong phòng nàng, mà nàng cũng không bao giờ nghỉ đến, nàng là công chúa sớm muộn đến lớn cũng sẻ gả đi là hòa thân hay là gã cho trọng thần, cho nên bảo vật sẻ mãi nằm ở trong đó. Nhưng mọi chuyện đều trở nên vô nghĩa khi còn có một người như Thiên An.
“ Cạch” một tiếng vang nhỏ vang lên, bức tường dưới chân Thiên An nhanh chóng nứt ra để lộ một thông đạo nhỏ, thân ảnh hắn cất bước nhanh chóng đi vào bên trong, đen tối như mực lại cuối thông đạo hơn 100 mét kia lại tản ra u ám ánh sáng.
Khóe môi nhích lên độ cong khi hắn thấy được một thứ quen thuộc chính là hạp đồng cổ xưa, Thương Long Hạp bảo vật mà hắn nhiều năm trước bố trí để cho Lưu Ý đoạt đi. Bây giờ một lần nữa lại trở về trên tay hắn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.