Thứ Nguyên Chi Môn

Chương 252: Đại Việt Cường Đại




Hồng Liên một bên cắn môi ánh mắt có phần phiếm hồng nàng mặc dù hung hăn càn quấy nhưng vẫn biết được nặng nhẹ thế nào, khi Thiên An một lệnh xuống chính là hai quốc chiến tranh.
Mà hết thảy đều là từ nàng mà ra, hơn nữa nàng cũng nghỉ được đối phương chính là cố ý đem ra để cho nàng xé đi. Hiệp ước không còn lại cộng thêm thái tử Thiên Trạch bị bắt nhốt, cái cớ như vậy vừa đủ để cho Đại Việt phát binh.
Thiên Trạch một bên vẫn yên lặng quan sát, từ mấy lời nói của Thiên An và Tú Nương hắn cũng đả nghe được mấy tin tức hữu dụng, lạnh rên nói: “ món nợ của Bách Việt năm xưa mà Hàn An vay, cũng đến lúc trả rồi”
“ Cha là tên đại hỗn đản” Lăng Sương một bên lầu bầu, chân nhỏ hung hăn đá vào ống chân của Thiên An.
“ Ai uu bảo bối” Thiên An gương mặt biến đổi làm ra đau đớn lắm, quay sang nhìn Hồng Liên cười nói: “Chỉ trêu nàng một chút mà thôi, thế nào đả biết sợ chưa? không sao đả nàng không thích ta cũng không ràng buộc, hôn sự của chúng ta tại ngày mai ta sẻ đề cập với Hàn vương bỏ đi? Song Hàn quốc cũng phải cho ta một câu trả lời, vì sao huynh trưởng của ta lại bị giam giữ ở Tần Trịnh nhiều năm nay?”
Thiên Trạch khóe môi nhích lên độ cong, chỉ bằng việc này Hàn quốc cũng đả là một nan đề rồi, một khi hiệp ước xé bỏ. Đả không còn ràng buộc, Hàn Việt mối quan hệ thông gia không còn. Trước quân lực của Đại Việt một Hàn quốc có thể chống trả sao?
“ Hức hức hức” Hồng Liên rốt cục nhịn không được khóc lên, nàng bị tên này trêu chọc không làm gì được: “ ngươi là tên bại hoại.. khi dể ta.. hức hức..”
Hàn Phi gương mặt ngưng trọng hơn, Trương Lương Vệ Trang một bên đồng dạng tâm tư hắn đương nhiên hiểu được hệ trọng của chuyện này, Dạ Mộ so với Đại Việt mà nói còn không có hung hiểm bằng.
“ Ngài phí nhiều tâm tư như vậy, hẳn sẻ không thật phát động chiến tranh” Vệ Trang cất lời, ý đồ thật sự của vị này hắn thật sự đoán không ra.
Thiên An lại ngồi xuống, hắn không có trả lời mà Tú Nương thay hắn nói: “ trung nguyên vẫn xem xứ Bách Việt là man di chi địa. Sở hữu bình nguyên rộng lớn so với sông ngoài đồi núi bao quanh thì thích hợp sinh sống hơn nhiều. Song mọi thứ đả thay đổi khi Đại Việt thành lập”
Đem một chung rượu uống cạn, cười nói: “ trong mắt ta đám người trung nguyên đều vô tri ngu muội. Với ta mà nói thất quốc chiến hùng hay trung nguyên chi địa là nguồn dưỡng chất nuôi dưỡng Đại Việt. Cứ để cái đám ngu muội này tranh giành đấu đá, tranh giành nhau giành giật nhau đem tài sản của mình hiến cho Đại Việt.”
Ngừng một chút lại nói: “ Diệt Hàn quốc với ta mà nói chẳng được cái ích lợi gì cả, nếu là huynh trưởng ta hắn hận không đem Hàn quốc san bằng. Nhưng ta lại khác, đó cũng là sự khác biệc giữa người thông minh.. khụ khụ Hàn quốc nợ Bách Việt rất lớn mà để trả nợ, toàn bộ quốc gia này từ tầng lớp thống trị đến con dân ra sức nai lưng ra trả lại, mà những người này lại càng vui vẻ ra sức bán mạng dục Đại Việt càng lớn mạnh”
Đem mắt quay sang nhìn Thiên Trạch trầm tư, cười nói: Huynh không thông minh bằng ta, cũng đánh không lại ta. Tầm nhìn càng không bằng ta, mối hận mười mấy năm nay của huynh đổi bằng một Đại Việt cường thịnh. Tú Nương nói cho đại ca biết huynh ấy đi vắng mấy năm nay Đại Việt phát triển, nhớ tóm tắt thôi không đám người Hàn Phi sợ hãi chết mất”
Tú Nương cười nhìn, rồi nói: “ Đại Việt bây giờ có gần 20 vạn dân chúng, toàn bộ dân chúng đều biết quốc ngữ. Bình quân dân chúng Đại Việt thu nhập một tháng là 21, 5 đồng tệ. Căn cứ theo tình báo thu về khảo sát mức sống của trung nguyên, người dân Đại Việt đều giàu hơn bất cứ quốc gia nào, người Tần gấp 2 lần, Sở 4 lần, Triệu 6 lần, Ngụy 5, Tề 4, Yên 6 Hàn 7 lần.”
“ Chênh lệch như vậy” Hàn Phi cũng đám người hô lên, Đại Việt cường thịnh so với bọn họ biết càng để cho bọn họ sợ hãi, toàn bộ dân chúng đều biết chữ chuyện này cho dù bất cứ quốc gia nào cũng không làm được.
“ Làm sao thể, giả đi” Hồng Liên nhất thời không tin nói nhỏ.
Tú Nương cười nhạt, tiếp tục cất lời: “ Đó là số liệu mới nhất, trong đó không tính đám nô lệ hàng binh lẫn các thành viên phụ thuộc vào Đại Viện. 108 tòa Thanh Y Lâu là tài sản của hoàng thất nên không được quy tính vào của Đại Việt. Đại Việt có hết thảy 300 bệnh viện lớn, 500 trường học, thương đoàn có tổng cổng 2543 tiểu thương lớn nhỏ..
Dân giàu nước mạnh xả hội công bằng dân chủ văn minh. Theo khảo sát dân chúng năm vừa rồi gởi về, theo thang điểm 100 do toàn dân đánh giá. Mức độ hài lòng đạt đến 98, còn rất nhiều số liệu nhưng đều là tư ẩn bí mật quốc gia nhất thời không nói được.”
Thiên An cười nói: “ Bình quân một người Việt chúng ta đều hơn trung nguyên người rất nhiều lần. Tùy tiện đem một đứa trẻ đang học tiểu học ra cũng có thể tính toán số đếm nhanh hơn cả đám thương nhân các nước. Khi mà trung nguyên còn phải lo cái ăn cái mặc, chiến loạn tộc dân chúng ta lại không phải lo mấy thứ ấy.
Lương thực Đại Việt là thứ không thiếu nhất, mỗi năm gạo đều dư ra mấy chục tấn phải đem đi bán bớt. Buôn bán với người Hồ đem lại da lông khổng lồ, các công xưởng dệt vải cho vải lụa. Một người tộc ta ít ra cũng có mấy chục bộ khác nhau thay đổi, bốn mùa thay phiên hay y phục cho các lể hội.
Nói không ngoa, Đại Việt đả hoàn toàn bỏ xa các nước còn lại, từ nền văn minh chất lượng cuộc sống đến xả hội. Thay vì tốn sức chiếm mấy cái đất trung nguyên, bỏ tiền công sức tài lực ra trị an để thu về thành quả chẳng bao nhiêu. Thì việc cho bọn họ một chút lợi lộc, bọn họ lại ra sức cống hiến đem lại lợi nhuận làm giàu cho Đại Việt.”
Ngừng một chút đem chung rượu uống cạn lấy, cười nói: “ người trung nguyên xem Đại Việt là nước không khai hóa, trái luân phải đạo. Nhưng chúng ta lại xem đám người bọn họ như những con cừu non, khỉ dốt nát dê béo nuôi lớn rồi thịt mà thôi. Huynh nếu về Đại Việt một chuyến sẻ rõ hết thảy, diệt Hàn với Đại Việt mà nói trăm hại không lợi.
Mà hảy để cho bọn họ từng người từ tầng lớp thống trị đến con dân ở đây cam nguyện bán mạng cho Đại Việt chúng ta. Để cho bọn họ cứ sống trong ngu muội vô tri của mình, huynh chịu khổ nhiều năm nhưng đổi lại một Đại Việt cường thịnh. Nhiều năm nay cũng coi như ta hồi báo cho cha cũng như khổ lao của huynh”
Thiên Trạch ánh mắt lay động nhìn thân ảnh nam tử kia, quả thật hắn động dung vô cùng Đại Việt cường thịnh đả ngoài hắn dự liệu lẫn hiểu biết. Trí tuệ của đứa em này hắn không phục không được, khóe môi nhích lên độ cong, rồi nói: “ tài trí của ta đích thật không bằng đệ. Có điều thật không sợ lật thuyền trong mương, nghe nói trước kia Hạng Yến đả cho đệ ăn một vố đau rồi”
“ Ha ha ha” Thiên An cười lớn lên, nói: “ Nhiều năm trước đệ vẫn còn chưa lớn đây, sai sót là bình thường. Bây giờ phóng nhãn thiên hạ này, nhìn đâu cũng chỉ là gà đất chó sành mà thôi.
Hàn Phi chỉ được chút thông minh chỉ lật nên được sóng gió nhất thời, Vệ Trang chút tài mọn mà thôi sư phụ của hắn Quỷ Cốc Tử nếu xuất sơn tính ra còn được. Trương Lương còn quá non, không đáng nhắc đến cũng chả cần để ý. Lật tay là chết trở tay là sống, chỉ có ba vị mỹ nử của Lưu Sa là còn đáng để ý một chút, nàng nói đúng không?”
“ Ah” Lộng Ngọc kinh hô, gương mặt đỏ thẩm khi vòng eo lại bị đối phương bắt lấy.
Đám người trong gian phòng lại lặng im, nhất là Lưu Sa thành viên đối mấy lời của đối phương hoàn toàn không xem bọn họ ra gì. Cũng không quá lớn phản ứng, đối phương có tiền vốn để kiêu ngạo. Có phách lực để nói ra, hắn tài trí thực lực không phải là bọn họ một cấp độ. Thành tựu mà hắn đạt được bọn họ có thể làm được sao?
Còn đám người Thiên Trạch nhất là thủ hạ của hắn ánh mắt thật sâu rung động, người nam tử này đem một tay Bách Việt rệu rả nhào nặn thành cường đại. Không thể không thừa nhận y so với chủ nhân của mình hơn nhiều lắm.
“ Aii” Hàn Phi thở dài thương tâm, nói: “ Đại vương lời nói thật như bảo kiếm đâm vào tim can của ta mà, lời nào đều chí mạng cả. Có một địch nhân như ngài thật khiến người sợ hãi mà”
Vệ Trang trầm mặc một hồi lên tiếng: “ ngài muốn gì?”
Thiên An cười nói: “Hàn quốc tính đến giờ chẳng khác nào là mấy hùng hài tử tranh giành bành kẹo của ta cả. Kịch cũng sắp hết, cũng nên chuẩn bị phần thưởng”
“ Từ Quỷ binh một án, Tả tư mã Lưu Ý chết, cho đến bây giờ đều không thoát khỏi Hỏa Vũ sơn trang bảo tàng. Bảo vật của quốc trượng đại vương” Hàn Phi cất lời: “ Lưu Sa và Dạ Mộ cũng như trên dưới Hàn quốc đều vì nó mà cuốn lên phong vân, quả thật cái hình dung này không sai chút nào cả”
“ Tài trí của đại vương khiến Lương sợ hãi” Trương Lương thở dài cảm thán, người này bố cục từ nhiều năm trước đả tính đến ngày hôm nay, mưu không lọt nước kín kẻ vô cùng hắn tự nhận mình là thông minh nhưng với người này mà nói làm sao bì được.
“ Nhìn khắp Hàn quốc chỉ có Hàn Phi ngươi là để ta thuận mắt một chút, phần quà ta cấp cho hy vọng Lưu Sa ngươi có thể tận dụng được.” Thiên An nói xong lắc mình đến bên cạnh Tử Nữ, tay nhanh như thiểm điện luồng vào eo nàng, sét đánh hôn lên gò má.
“ Gặp lại sao bảo bối” Thiên An thân ảnh nhanh chóng rời khỏi, xuất hiện bên cạnh Lăng Sương nhìn nàng mất hứng quay đầu một bên, liền đem tay ôm lấy.
“ Buông ra, thối cha mau buông ra” Lăng Sương kêu lớn lên.
Thiên An bơ nàng đi quay sang Thiên Trạch nhìn nói: “ Đệ còn làm vài việc, huynh cứ trở về Đại Việt trước đi, tiểu bảo bối của đệ dỗi rồi, vất vả nàng Tú Nương”
“ Ân” Tú Nương khẻ gật đầu quay sang nhìn Thiên Trạch, rồi nói: “ Thiên Hạ Vô Song thành đả bày tiệc đón gió tẩy trần cho huynh”
“ Được” Thiên Trạch khẻ thốt, Hàn quốc đả không còn quan trọng với hắn nữa rồi tài trí của Thiên An hắn không bằng được, nếu không phải là do Lăng Sương vô tình để lộ bí mật chỉ e hắn còn bị tên đệ đệ này lừa gạt nữa đây.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.