Thông Linh Vương Phi: Hôn Tỉnh Yêu Nghiệt Vương Gia

Chương 466: Đao Phẫu Thuật





CHƯƠNG 466: ĐAO PHẪU THUẬT

Dịch giả: Luna Wong
“Lão đầu, Trường Lan hắn không có sao chứ?” Mạc Thượng Tà thấy thần sắc như vậy của Ôn Chính Khanh, tâm trạng không khỏi cả kinh, có chút kinh hoảng nhìn hắn.

Ôn Chính Khanh lại đặt tay ở nơi cổ của Trường Lan dò xét, sau một lúc lâu hắn mới trầm giọng nói: “Thượng Tà, ngươi lưu lại giúp ta, những người khác đều ra ngoài!”

Mặc dù Mạnh Thanh Hoan lần đầu tiên thấy sư phụ của Trường Lan Ôn Chính Khanh, nhưng không khó nhìn ra tính của người thực tại rất cổ quái.

Dạ Mạch Hàn giơ tay lên hướng phía Ôn Chính Khanh khom người nói: “Làm phiền tiền bối.” Lúc nói chuyện hắn liền cùng Mạnh Thanh Hoan ra cửa phòng.

Sau khi hai người bọn họ rời đi, Mạc Thượng Tà nhìn Ôn Chính Khanh từ trong ngăn kéo lấy ra một hộp gấm, tâm trạng hắn ngạc nhiên có chút hoảng sợ nhìn hắn nói: “Lão đầu, sẽ không phải là ngươi. . .”

“Câm miệng.” Ôn Chính Khanh tức giận nói, hắn mở hộp, lộ ra đủ loại dao nhỏ tinh xảo bên trong.

Nếu như Mạnh Thanh Hoan thấy mấy thứ này, tất nhiên sẽ kinh ngạc vạn phần, bởi vì những thứ này đều là đao giải phẩu hiện đại dùng!

“Đi chuẩn bị ma phí tán, rượu, nước muối còn có thảo dược cầm máu.” Ôn Chính Khanh đều đâu vào đấy phân phó Mạc Thượng Tà.

Mạc Thượng Tà lên tiếng, liền đi dựa theo phân phó của hắn đi chuẩn bị vật cần thiết.
Ôn Chính Khanh nhìn những đao giải phẩu chế tạo tinh xảo này, lời khó nói!

Ngoài cửa, Mạnh Thanh Hoan có chút hoảng loạn nhìn ánh lửa chập chờn trong dược lô, từ Mạc Thượng Tà ra một lần chuẩn bị vài thứ xong, liền không thấy hắn đi ra nữa.

Hôm nay sắc trời này cũng đã gần sáng, nhưng bên trong vẫn không có một chút tin tức.

“Ôn tiền bối y thuật cao siêu, nhất định có thể cứu Trường Lan, ngươi đừng lo lắng.” Dạ Mạch Hàn thấy Mạnh Thanh Hoan thần sắc bất an, ôn thanh an ủi nàng.

Mâu quang thanh cạn của Mạnh Thanh Hoan mang theo mê sắc nhàn nhạt, thấp giọng hỏi: “Nhị ca, có phải ta thật là yêu tinh họa thủy hay không? Người bên cạnh ta bởi vì ta. . .”

Từ sau khi nàng hồi kinh, Ngọc gia bị diệt, nương nàng thất tung, đệ đệ bị người bắt cóc, mà nay Trường Lan vì bản thân bị trọng thương, đây hết thảy hết thảy đều là bởi vì nàng!

Bookwaves.com
Dạ Mạch Hàn nắm cánh tay của Mạnh Thanh Hoan, trầm trầm thanh âm nói: “Thanh Hoan, ngươi không nên suy nghĩ bậy bạ! Lúc này đây đều là người làm, mục tiêu là ngươi!”

Dừng một chút hắn lại nói: “Ta phái Tu Trần đi đáy vực tìm, không có tìm được thi thể của hắc y nhân kia, có lẽ đã được người cứu đi.”

Lúc đó hắn nhận được tin tức, lập tức phái người đi tìm hạ lạc của hắc y nhân kia, chỉ là đáy vực chỉ có một bãi máu, không gặp người.

Nhắc tới hắc y nhân kia, ánh mắt của Mạnh Thanh Hoan hơi sáng lên.

Nàng vội nắm cánh tay của Dạ Mạch Hàn cả kinh nói: “Nhị ca, ta phân minh đã bắn ngân châm vào hắc y nhân kia rồi , hơn nữa bụng hắn còn trúng một đao, thế nhưng hắn lại vẫn dũng mãnh như cũ, đây quả thực tựu thật bất khả tư nghị, ngươi nói, hắn rốt cuộc là người hay là quỷ?”

Dạ Mạch Hàn nhíu mày, thần sắc đột nhiên ngưng trọng vài phần, Mạnh Thanh Hoan nói những thứ này quả thực khả nghi.

Nhưng nghĩ tới hành vi bị độc của Mạnh Thanh Hoan, hắn không khỏi có chút nghĩ mà sợ, nghiêm nghị giọng nói: “Thanh Hoan, phát sinh chuyện lớn như vậy, sao ngươi không tìm ta thương nghị, mà tự mình quyết định, nếu ngươi gặp chuyện không may, bảo chúng ta làm thế nào cho phải?”

Mạnh Thanh Hoan cúi đầu, thanh âm thấp như mũi kêu nói: “Ta không muốn mọi việc đều dựa vào các ngươi, ta cho rằng ta có thể cứu Phi Trần, nhưng ai biết. . .”

Nàng cũng không nghĩ tới Trường Lan sẽ tìm được nàng, còn cản một kiếm cho nàng!

Nàng vốn định không liên lụy bất luận kẻ nào, cuối cùng vẫn là hại Trường Lan, hay là chuyện này nàng thực sự làm sai!



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.