Thông Linh Vương Phi: Hôn Tỉnh Yêu Nghiệt Vương Gia

Chương 465: Công Tử Mệnh Nguy 2





CHƯƠNG 465: CÔNG TỬ MỆNH NGUY 2

Dịch giả: Luna Wong

Kính vương phủ.

Mạnh Thanh Hoan nóng lòng đứng ở trước giường, nhìn Dạ Mạch Hàn bắt mạch cho Trường Lan, nàng đứng ở một bên thở mạnh cũng không dám.

Qua hồi lâu, Dạ Mạch Hàn thu tay, hắn ngẩng đầu thần tình có chút ngưng trọng.

Nhìn vẻ mặt này của Dạ Mạch Hàn, lòng của Mạnh Thanh Hoan lộp bộp một cái, thanh âm không tự chủ run rẩy: “Nhị. . . Nhị ca, Trường Lan hắn không có chuyện gì, đúng không?”

Dạ Mạch Hàn đứng lên, hắn chặt cau mày thanh âm trầm thấp nói: “Ta cứu không được hắn, thương của Trường Lan thực sự quá nặng, lúc này khí tức của hắn yếu ớt khó dò, hơn nữa máu trên vết thương chưa hoàn toàn ngừng, như vậy chỉ sẽ càng ngày càng hỏng!”

Thân thể của Mạnh Thanh Hoan mềm nhũn, thân thể nàng run rẩy nhìn nam nhân mặt không có chút máu, vẻ mặt an tường trên giường hẹp,đau nhức đáy lòng coi như muốn cắn nuốt nàng.

“Kế lúc này, chỉ có thỉnh sư phụ của Trường Lan đến kinh.” Dạ Mạch Hàn bây giờ không có biện pháp, y thuật của hắn vốn so ra kém Trường Lan.

Nếu đổi thành người khác trọng thương như vậy, Trường Lan tất nhiên có thể cứu, nhưng hết lần này tới lần khác người trọng thương là Trường Lan!

Mạnh Thanh Hoan coi như thấy được một chút hy vọng, nàng vội nói: “Vậy thì nhanh lên phái người đi thỉnh!”

Tiếng nói của nàng vừa dứt, phía sau đột nhiên truyền đến một giọng tà mị: “Quái lão đầu kia chắc là sẽ không đến kinh thành, hắn từng lập thệ cuộc đời này không ra khỏi y cốc. Dù là hắn tới kinh thành, nơi này cũng chưa chắc có thảo dược quái lão đầu kia cần, cho nên dưới mắt cũng chỉ có thể đưa Trường Lan đi y cốc chữa bệnh!”

Mạnh Thanh Hoan quay đầu lại đã thấy Mạc Thượng Tà đầy mặt âm trầm đi đến.

Hắn thẳng đi tới trước giường, từ trong ngực lấy một viên thuốc đút cho Trường Lan, nói rằng: “Đây là hộ tâm đan quái lão đầu kia cho ta, hy vọng Trường Lan có thể có mạng chống được đến khi gặp sư phụ hắn, nhanh đi chuẩn bị đi!”

Mạc Thượng Tà nói với bọn họ.

Hắn vốn một mình ở Thánh Dương muốn đến phát mốc, cho nên mới đến Dạ Chiêu xem, ai biết hắn mới đến Dạ Chiêu chợt nghe nói tin tức Trường Lan trọng thương!

Nam nhân này vô luận võ công y thuật tài trí đều trác việt bất phàm, ai có thể gây tổn thương hắn? Không cần suy nghĩ, nhất định là vì nữ nhân hắn tâm tâm niệm niệm thích mới bị thương thành như vậy!

“Ta đây đi chuẩn bị ngay.” Dạ Mạch Hàn xoay người vội vội vàng vàng ra cửa phòng.

Mạnh Thanh Hoan đứng ở trước giường, nhìn mặt tái nhợt của Trường Lan, trong lòng loạn thành một đoàn.

Bookwaves.com
Chỉ thấy Mạc Thượng Tà đột nhiên ngẩng đầu nhìn nàng một cái, thanh âm có chút chán ghét nói: “Nữ nhân quả nhiên đều là kẻ gây tai hoạ!”
Đôi mi thanh tú của Mạnh Thanh Hoan hơi vừa nhíu, nếu đổi thành bình thường, Mạc Thượng Tà nói như vậy, nàng tất nhiên sẽ cãi với hắn đến cùng, nhưng bây giờ nàng không có tâm tình.

Nàng chỉ hy vọng Trường Lan có thể bình an vô sự!

. . .

Xe ngựa ra kinh thành, liền chạy phía y cốc, trong xe ngựa rộng mở, Trường Lan nằm ở trên nhuyễn tháp, nhuyễn tháp bỏ thêm đệm có thể giảm thiểu xóc nảy trên đường.

Dạ Mạch Hàn và Mạnh Thanh Hoan đi theo.

Trên đường, cách mỗi một đoạn thời gian, Dạ Mạch Hàn đều phải bắt mạch cho Trường Lan một lần.

Nhưng mỗi một lần bắt mạch, sắc mặt của Dạ Mạch Hàn đều âm trầm xấu xí hơn lần lần đầu!


Mà Mạnh Thanh Hoan lại đến dũng khí hỏi cũng không có.

Thẳng đến đêm khuya, bọn họ rốt cục tới y cốc!

Ôn Chính Khanh đã nghỉ ngơi bị một trận thanh âm huyên náo làm giật mình tỉnh giấc, hắn đứng dậy thắp đèn mở cửa phòng ra.

Mạc Thượng Tà tiến lên, thẳng lôi kéo cánh tay của hắn chạy thẳng tới phương hướng thuốc lô, vừa đi vừa nói: “Lão đầu, Trường Lan đã xảy ra chuyện, ngươi mau đi xem một chút.”

Thần sắc của Ôn Chính Khanh biến đổi, cước bộ tăng nhanh rất nhiều, đi tới thuốc lô hắn nhìn Trường Lan trên giường hẹp, đầu tiên là sửng sốt, lập tức thẳng đi tới trước giường, để tay lên cổ tay của Trường Lan.

Trong nháy mắt, thần sắc Ôn Chính Khanh sát nhiên biến đổi.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.