Thông Linh Vương Phi: Hôn Tỉnh Yêu Nghiệt Vương Gia

Chương 268: Cảm Thụ Thành Quỷ




CHƯƠNG 268: CẢM THỤ THÀNH QUỶ
Editor: Luna Huang
Trong thần đàn.
Hai gò má của Mạnh Thanh Hoan hiện lên một chút đỏ ửng rút vào trong lòng Dạ Quân Ly.
Lúc này vì nàng có chút thiếu khí còn có chút hỗn loạn, suy nghĩ cũng là trống rỗng, ký ức duy nhất của nàng liền là Dạ Quân Ly đã trở về.
Qua một hồi lâu, thần trí của Mạnh Thanh Hoan mới từ từ thanh tỉnh, nàng nhìn ngắm bốn phía, trên thần đàn lạnh lẽo chỉ có hai người nàng và Dạ Quân Ly, những người còn lại tựa hồ đều tránh đi.

Mạnh Thanh Hoan ngẩng đầu, nhìn đôi mắt thâm thúy ba quang của Dạ Quân Ly, khóe môi nàng hiện lên nụ cười thản nhiên, vui đùa, hỏi hắn: “Dạ Quân Ly, cảm thụ thành quỷ thế nào?”
Mi tâm của Dạ Quân Ly vặn một cái, đột nhiên than thở: “Ta cảm giác mình tựa như vào một giấc mơ, trong mộng ta có thể thấy nàng, nhưng nàng không nhìn thấy, cái loại cảm giác này tức lòng chua xót vừa đau khổ.”
Hắn nói đột nhiên ôm chặt nàng, thanh âm sâu kín ở bên tai nàng nói: “Kỳ thực ta vẫn luôn bồi bên cạnh nàng, nàng làm mỗi một việc ta đều biết!”
Tâm trạng của Mạnh Thanh Hoan có chút cảm động, chỉ là cảm động đồng thời nàng đột nhiên nghĩ đến một chuyện quan trọng, nếu như trong khoảng thời gian này Dạ Quân Ly vẫn theo nàng, như vậy nàng và Thương Minh nói chuyện, Dạ Quân Ly có phải cũng biết hay không?”
Trong bụng nàng hoảng hốt, lại nghe Dạ Quân Ly tả oán nói: “Chỉ có Thái Cực cung, cũng không biết trong đạo quan Thương Minh làm pháp gì, ta cũng không cách nào tới gần.”
Nghe lời này, Mạnh Thanh Hoan nhất thời thở dài một hơi, Thương Minh thần nhân như vậy, làm sao có thể không phòng bị? May mà Dạ Quân Ly không có đi vào, bằng không nàng muốn giúp hắn phục sinh, liền không có cơ hội nữa!
“Thương Minh là sư đệ của Linh Hư, chỗ bọn họ ở, yêu ma quỷ quái tự nhiên không dám tới gần.”
Vọng Thư Uyển.com
Mạnh Thanh Hoan cười hì hì nhìn chằm chằm ánh mắt thâm thúy của Dạ Quân Ly một chút, nàng thở ra một hơi dài, đột nhiên sờ lên gương mặt tuấn dật của hắn, cảm khái nói: “Còn hơn thành quỷ, ta vẫn là thích ngươi làm yêu nghiệt!”

Dạ Quân Ly bật cười, ánh mắt tràn đầy cưng chìu của hắn nhìn Mạnh Thanh Hoan, ôn nhu nói: “Ta cũng cảm thấy làm yêu nghiệt tương đối tốt, tối thiểu có thể tùy ý ôm nàng, mà ngươi cũng sẽ vẫn bồi ở bên cạnh ta.”
Mạnh Thanh Hoan tựa hồ muốn hòa tan trong thâm tình của hắn, chỉ là nàng khó tránh khỏi có chút thất lạc. Nàng cũng muốn vĩnh viễn cùng hắn, cùng nhau dắt tay ngắm giang sơn phồn hoa, thế nhưng số mệnh đã định, nàng cũng không thể tránh được!
Nếu Dạ Quân Ly vẫn lấy thân phận hoạt tử nhân mà sống, như vậy quá nguy hiểm, mà nàng cũng sẽ trở thành nhược điểm của hắn! Bí mật của thông linh ngọc một khi bị người có lòng biết. như vậy hậu quả thiết nghĩ không đảm đương nỗi, mà đây không phải là nàng muốn thấy!
Huống chi còn có địch nhân giảo hoạt như Lâu Vũ Thần.
Cho nên nàng không thể để cho Dạ Quân Ly đặt mình trong nguy hiểm, nàng nhất định phải để cho hắn trở thành người sống chân chính, đối kháng với địch nhân!
Nàng đang nghĩ ngợi, thình lình truyền đến một đạo thanh âm.

“Thế nào, các ngươi là dự định ngây ngô ở thần đàn cả đời?” Lời nói này của Dạ Mạch Hàn có chút âm dương quái khí.
Ánh mắt hồ nghi của Mạnh Thanh Hoan rơi vào trên người hắn, chỉ thấy Dạ Mạch Hàn khoanh tay tựa ở trên thạch bích, nói rằng: “Lần này lấy được nhật nguyệt thạch,
cứu được Lăng Túc và Vân Thường nhờ có Trường Lan. Các ngươi chớ chỉ lo tố nỗi lòng, có phải cũng nên bận tâm đến cảm thụ của người khác hay không?

Đối với chỉ trích của Dạ Mạch Hàn, trong lòng Mạnh Thanh Hoan một trận hổ thẹn, đôi mi thanh tú của nàng hơi nhướng hỏi: “Trường Lan hắn đi đâu rồi?”
“Bên cạnh vách núi ngoài thần đàn.” Dạ Mạch Hàn than thở, mới vừa rồi hắn đi tìm, chỉ là thấy Thương Minh đã ở hắn liền không có tiến lên.
Mi tâm của Dạ Quân Ly nhẹ nhàng cau lại, u quang đáy mắt đặc hơn một chút, hắn vỗ vỗ vai của Mạnh Thanh Hoan nhẹ giọng nói: “Nàng đừng lo lắng, ta đi tìm hắn.”



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.