Thông Linh Vương Phi: Hôn Tỉnh Yêu Nghiệt Vương Gia

Chương 267: Là Kiếp Cũng Là Duyên




CHƯƠNG 267: LÀ KIẾP CŨNG LÀ DUYÊN
Editor: Luna Huang
Cách đó không xa, Trường Lan nhìn một màn này, trong thoáng chốc để hắn liền nghĩ tới ngày đó.
Hắn thủy chung nhớ kỹ, dưới nhai Thanh Phong sơn, hắn cùng với Mạnh Thanh Hoan cũng triền miên tiêu hồn như vậy, để hắn triệt để trầm luân vô pháp tự kềm chế!
Những hắn không dám nghĩ tới hồi ức đó, lại vào giờ khắc này ầm ầm đổ nát, bài sơn đảo hải cuốn tới.
Đáy mắt mâu quang Trường Lan càng ngày càng sâu, tâm cũng đau đến tột đỉnh, hắn cuối cùng cũng vô pháp thừa thụ, xoay người cô đơn đi ra ngoài.
Dạ Mạch Hàn nhìn bóng lưng hắn rời đi, mi tâm hỏi chau, cuối cùng chỉ hóa thành một tiếng thở dài lành lạnh, hắn quay đầu đi chỗ khác, đáy lòng phiền muộn đếm hốt hoảng.

Trường Lan ra khỏi thần đàn, đi tới một chỗ trước vách núi chót vót, vách đá này có mọc một cây lệch, cây lá rậm rạp che đậy nhật quang đỉnh đầu.
Xa xa tiên vân bao phủ, là một bộ mỹ cảnh, chỉ là những cảnh sắc này ở trong mắt Trường Lan hóa thành dung mạo một người, không xóa đi được.

Đột nhiên, phía sau truyền đến thanh âm u lãnh của Thương Minh: “Phật giới hữu vân, nhân sinh hữu tam khổ, oán tăng hội, hận biệt ly, cầu bất đắc! Thái tử điện hạ chính là một trong tam khổ này, cầu không được.”
Mâu quang thanh nhuận của Trường Lan như trước nhìn biển mây xa xa, thần sắc trên mặt mặc dù nhạt nhưng cũng có thê lương không che giấu được.
“Quốc sư đạo pháp cao thâm thấy rõ tất cả, chẳng biết có thượng sách gì có thể giúp ta?” Trường Lan nói hơi nghiêng đầu, nhìn thoáng qua người đứng ở bên cạnh hắn.
Thương Minh thu ống tay áo, nhất phó dáng dấp cao thâm nói: “Điện hạ cảm thấy, là oán tăng hội tốt, hay là hận biệt ly tốt, hoặc có lẽ là cầu không được tương đối tốt?”
“Đều không tốt.” Ánh mắt Trường Lan hơi trầm xuống, mi tâm xẹt qua lau một cái ai lạnh.
Vô luận là oán tăng hội, hay là hận biệt ly hoặc là cầu không được, đều là khổ.
Thế nhưng…
Trường Lan dừng một chút, đột nhiên than thở: “Nếu như thật phải chọn, so với oán tăng hội, hận biệt ly, vẫn là cầu không được tốt hơn chút. Mặc dù là cầu không được, dù sao còn có thể đứng xa xa nhìn, không cần ly biệt, không bị căm hận, không phải sao?”
Khóe môi Thương Minh giương lên, cười thần bí khó lường.
Mi tâm Trường Lan hơi nhảy, liếc Thương Minh một mắt, đã thấy Thương Minh nghiêng đầu đối mắt với hắn, lam mâu sâu thẳm phảng phất mang theo một loại ma lực, để cho người ta không dám miệt mài theo đuổi.
“Thái tử điện hạ muốn nghe một chút thiên cơ không?” Thương Minh đột nhiên nhận chân vài phần, hỏi hắn.
Trường Lan trầm tư nửa ngày, mới nói: “Mong rằng quốc sư chỉ giáo.”
Thương Minh yếu ớt thở dài, ánh mắt phóng xa, chậm rãi nói rằng: “Kỳ thực tam khổ này, phân biệt đại biểu ba người dây dưa số mệnh với Mạnh Thanh Hoan, ngươi là một người trong số đó, còn thừa lại hai người, không cần ta nói rõ ngươi cũng rõ ràng là ai!”
Trường Lan nghe lời này, đáy lòng hung hăng chấn động, trên mặt có chút bất khả tư nghị nhìn hắn.
Thương Minh mỉm cười, tiếp tục nói: “Kỳ thực ngươi cùng Mạnh Thanh Hoan chưa hết duyên phận, tương lai, ngươi còn có hai lần cơ hội, có thể đi được! Nhưng về phần có thể được không, phải xem cơ duyên tạo hóa của ngươi!”

Mâu quang của Trường Lan khẽ động, tay ẩn trong tay áo âm thầm nắm chặt, một loại cảm giác không rõ ràng nói không nên lời còn quấn dưới đáy lòng, hắn trầm tư nửa ngày, có chút không giải thích được hỏi: “Tại sao lại như vậy?”
Thương Minh nhíu mày nói: “Có người mất, mới có người được!” Ánh mắt của hắn đảo qua Trường Lan, lại nói: “Mạnh cô nương với ngươi mà nói, là kiếp, cũng là duyên!”
Vọng Thư Uyển.com
“Là kiếp cũng là duyên?” Tròng mắt của Trường Lan trầm tư, hắn không biết Thương Minh nói những thứ này đến tột cùng thật hay giả, nhưng không thể phủ nhận những lời này để hắn thấy được chút hy vọng.
Có người mất, mới có người được, chẳng lẽ là. . .
“Chuyện thiên hạ, đạo pháp tự nhiên, huyền cơ khó lường, một khi đã chọn có thể cải biến số phận của một đời người, tốt hay xấu ai nào biết? Điện hạ không nên phiền não, nên tới thì sẽ tới. Hôm nay ta muốn tặng điện hạ tám chữ châm ngôn: Cẩn thủ sơ tâm, thiện thỉ thiện chung!”
(Luna: Giữ tấm lòng ban đầu, trước thiện sau thiện.)
Thương Minh nói ý vị thâm trường nhìn Trường Lan một mắt lại nói: “Kỳ thực có đôi khi, cầu không được, chưa chắc là không tốt! Nếu chấp niệm trong lòng biến thành tâm ma, sẽ để kẻ khác mê mẩn mất đi bản thân. Ta mong muốn sau này điện hạ vô luận gặp phải chuyện gì, đều có thể bảo vệ tâm mình, không quên ước nguyện ban đầu.”
Mâu quang của Trường Lan hơi chao đảo một cái, hắn ngẩng đầu nhìn về phía Thương Minh, trịnh trọng chỉnh đốn trang phục chấp tay hơi khom người nói: “Đa tạ quốc sư giáo huấn, Trường Lan ổn thỏa ghi nhớ trong lòng!”
Khóe môi của Thương Minh hơi giương lên, còn thi lễ nói, “Ngày sau, bổn tọa ổn thỏa hảo hảo phụ ta điện hạ. vì điện hạ chỉ một con đường sáng.”
Trường Lan gật đầu, trong mâu quang lộ ra lau một vẻ kiên định. Nghe qua một phen lời hết sức huyền cơ của Thương Minh, tim của hắn dĩ nhiên thoải mái rất nhiều.

Có người mất có người được! Là kiếp cũng là duyên, cẩn thủ sơ tâm, thiện thỉ thiện chung!
Đến tột cùng hắn và Dạ Quân Ly cùng với Mạnh Thanh Hoan, tương lai của bọn họ sẽ thế nào?
(Luna có lời muốn phát biểu:
– Thực sự, trong truyện đến đây ta vô cùng thích nhị ca DMH, từ tính cách đến thái độ luôn, hy vọng tác giả đừng cho ổng dính vào bà nữ chủ lung tung này.
– Đọc đến chương quỷ hồn trong thành, thấy TL không buông được nữ chủ ta cũng sợ sau này ổng sẽ ác rồi. Nghe xong lời ổng quốc sư ta càng cảm thấy khẳng định như thế.
– Ta ghét ông TM ghê gớm luôn, ngta đã buông tay rồi còn cố ý đến nói, chính vì lời này của ổng TL mới tồn hy vọng mới có khúc ác phía sau. Tóm lại ta thấy ổng nhìn rõ mà cố ý làm.
– 19 chữ ở đoạn thứ hai từ dưới lên rất đáng để suy ngẫm, cực hợp với hoàn cảnh hiện nay của ta. Ta nghĩ nó cũng sẽ hợp với tất cả mọi người, nếu đã ghé qua truyện này và xem đến đây, có lẽ mọi người đều hữu duyên với câu này.
– Ta cảm thấy truyện này rất thiên về tâm linh chứ không chỉ viết ra giải trí thôi, càng xem càng thu hút. Tác giả rất có chiều sâu vào tâm linh lẫn chính trị, nói chung là bộ truyện ta tâm đắc nhất trong các bộ ta edit từ trước đến này.
– Mặc dù truyện việc mấy chuyện yêu đương ta thấy hỏi tào lao, nhưng xây dựng các nhân vật tâm linh cùng chính trị vô cùng tốt luôn. Hy vọng các bạn đã cùng ta đi đến đây rồi thì tiếp tục đi với ta đến hết truyện nha.)



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.