Thông Linh Vương Phi: Hôn Tỉnh Yêu Nghiệt Vương Gia

Chương 230: Chuyện Cũ Như Khói 1




CHƯƠNG 230: CHUYỆN CŨ NHƯ KHÓI 1
Editor: Luna Huang
Trường Lan nghe câu này, đáy lòng đột nhiên chấn động, mâu sâu thẳm của hắn khẽ khép, đáy mắt giấu kín ưu thương cùng khó hiểu nhàn nhạt: “Sư phụ, thật là ngươi sao?”
Ôn Chính Khanh quét mắt nhìn hắn một cái cũng không trả lời của hắn, mà là đưa ánh mắt đã rơi vào trên người của Tiêu Thủy Vân, thở dài: “Ngươi lớn lên một chút cũng không giống mẫu thân ngươi.”
Đôi lông mày của Tiêu Thủy Vân nhíu lại, phản bác nói: “Ta lớn lên giống phụ hoàng ta, phụ hoàng ta nói ca ca mới mẫu hậu.”

Ôn Chính Khanh khẽ ân một tiếng, gật đầu: “Lan nhi cũng phi thường giống mẫu thân của hắn, nhất là nốt chu sa trên trán, cũng kế thừa mẫu thân của hắn.”
Hắn phóng xa tầm mắt, nhìn cảnh sắc bốn mùa không thay đổi của dược cốc, thanh âm chậm rãi mang theo cảm khái trầm trọng hoài niệm chuyện cũ.
“Mẫu thân của các ngươi tên là Tô Tình Nhiễm, nàng là nữ nhi của sư phụ ta, tiểu sư muội của ta, truyền nhân của dược cốc. Nàng kế thừa toàn bộ y thuật của sư phụ, nhưng còn muốn học y đạo rất thâm sâu, cho nên liền lén sư phụ chạy ra ngoài, bái sư học nghệ Vô Âm cốc của Linh Sơn, do đó cùng Tiêu Tầm Dương kết xuống một đoạn nghiệt duyên!”
“Vô Âm cốc?” Trường Lan nghe qua môn phái này, bất quá mấy năm nay sớm ẩn độn, không bị ngoại nhân biết.
Ôn Chính Khanh tiếp tục nói: “Vô Âm cốc là một môn phái thần bí nhất trên giang hồ lúc ấy, bọn họ không chỉ có truyền thụ võ nghệ, còn truyền thụ Kỳ Môn Độn Giáp, giang hồ thuật pháp, xem bói quan tinh, cơ giới ám khí, thiên hạ kỳ độc các loại, cho nên trở thành môn phái lợi hại nhất trong chốn giang hồ.”
“Nhưng đệ tử Vô Âm cốc cũng phải xem tự thân tư chất đến truyền thụ, lúc ấy Tiêu Tầm Dương tuy rằng chỉ là một đệ tử phú gia, nhưng hắn mang chí lớn trong lòng, ôm khát vọng của bản thân. Bởi vì tư chất bất phàm, cho nên được tông sư của Vô Âm cốc lựa chọn, truyền thụ Kỳ Môn Độn Giáp cho hắn, mà cùng hắn nhập sư môn còn có quốc quân của Dạ Chiêu quốc, Dạ Đình Giang!”

Trường Lan nghe được tên Dạ Đình Giang không khỏi cả kinh, hắn cau mày nhìn sư phụ mình, đáy lòng có thật nhiều nghi hoặc.
Vọng Thư Uyển.com
Ôn Chính Khanh biết hắn nghi hoặc cái gì, hắn khẽ cười một tiếng, sóng mắt trôi nổi lưu quang nhàn nhạt lại nói: “Tiêu Tầm Dương cùng Dạ Đình Giang không chỉ có là sư huynh đệ đồng môn, đều là bởi vì một nữ nhân, một nữ nhân bọn họ cùng yêu!”
Tiêu Thủy Vân sửng sốt, nhất thời giật mình, nàng lắc đầu nói: “Không thể nào, phụ hoàng cùng mẫu hậu tình cảm đốc thâm, phụ hoàng làm sao có thể yêu nữ nhân khác, ngươi nhất định là nói bậy.”
Ôn Chính Khanh đột nhiên quay đầu lại, sắc mặt xẹt qua một uấn sắc, mâu tử u lãnh nhìn chằm chằm nàng trách mắng: “Tình cảm đốc thâm? Ngươi cũng biết mẫu thân của các ngươi đến tột cùng là chết như thế nào không?”

Tiêu Thủy Vân rụt rụt cổ, tựa hồ có chút sợ hãi Ôn Chính Khanh tức giận. Nàng một phen nắm lấy cánh tay của Trường Lan, cắn môi, con ngươi hàm chứa lệ quang nho nhỏ: “Phụ hoàng nói mẫu hậu là lúc sinh ta khó sinh mà chết.”
“Vậy ngươi biết nàng tại sao lại khó sinh không? Cũng là bởi vì Tiêu Tầm Dương!” Ôn Chính Khanh khó nén nộ sắc trên mặt, hắn nắm chặt hai tay, ngực phập phồng, mâu quang lạnh lùng nghiêm nghị rất nhiều: “Phụ hoàng ngươi căn bản là chưa bao giờ yêu mẫu thân của các ngươi, bọn họ cùng một chỗ vốn là một sai lầm!”
“Mà mẫu thân của các ngươi hao hết mọi thứ, vẫn là không thể có được tim của hắn, cho nên tâm lực lao lực quá độ, thương thân mình, mới có thể lúc sinh ngươi khó sinh mà chết. Ta hận Tiêu Tầm Dương, hận hắn lấy Tình Nhiễm rồi lại không biết quý trọng, cho nên mẫu thân ngươi qua đời không lâu sau ta liền mang Trường Lan đi, ta muốn để Tiêu Tầm Dương hối hận, để hắn đau không muốn sống!”
Ôn Chính Khanh tuy rằng hận Tiêu Tầm Dương, nhưng hắn cũng hận chính mình, nếu như mình năm đó không buông tay, Tình Nhiễm cũng không ôm nỗi hận mà chết. Hắn không thể giết nam nhân Tình Nhiễm yêu nhất, vậy mang độc tử của hắn đi, để hắn nếm thử thống khổ sự mất mát!



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.